Chương 86: Không thể mở lời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường trở về tâm trạng của Jungkook dường như rất tốt, lúc này so với buồn rầu khi sang, tưởng chừng như hai người khác nhau, cậu nhàn nhạt nở nụ cười, má lúm đồng tiền thấp thoáng hiện ra, trông rất đẹp mắt.

Bên trong xe mở nhạc nhẹ, Jungkook khẽ lắc lư theo nhịp điệu, một chốc thì nhìn Kim Taehyung, một chốc lại quay đầu nhìn ra phía ngoài xe.

Kim Taehyung chuyên chú lái xe, quay đầu khẽ liếc sang cậu, một tay giữ tay lái, tay kia duỗi ra, nắm chặt lấy tay cậu.

Jungkook quay đầu nhìn anh, trở tay nắm lại anh, nụ cười trên miệng càng rõ ràng hơn, thậm chí đáy mắt còn tràn đầy hương vị hạnh phúc.

Không khí dường như rất ấm áp, âm nhạc nhẹ nhàng, hai người nắm tay nhau.

Không khí vô cùng ấm áp và mập mờ, Jungkook vui vẻ mà có chút ngượng ngùng, đỏ ửng mặt, quay đầu, nhanh chóng nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ.

Seoul về đêm là một thành phố rất đẹp, ánh đèn đường lấp lánh, xe chạy trên đường không tính là nhiều, vì thời gian chưa tới, cũng không tính là ít.

Bởi vì đèn đỏ, xe chậm rãi dừng lại.

Vì sợ mất tự nhiên và e thẹn, Jungkook tựa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, kế bên có một chiếc màu đen dừng lại bên cạnh Jungkook, cửa sổ xe được hạ xuống khiến người ta chứng kiến rõ ràng toàn bộ những gì diễn ra bên trong.

Nhìn người đàn ông trên ghế lái, cùng người phụ nữ trên ghế phụ đang tựa vào người anh ta, nụ cười trên khóe miệng Jungkook dần dần vụt tắt, cuối cùng trong đôi mắt to chỉ còn lại kinh ngạc và khó tin! Bởi vì người đàn ông kia không phải ai khác, chính là Gim Hyun!

Đèn đỏ chuyển xanh, Gim Hyun dường như không hề để ý, anh ta hành động sớm hơn dòng xe bên cạnh, thấy anh ta dịu dàng nhìn người trong lòng rồi khởi động xe đi.

Tất nhiên là Kim Taehyung cũng nhìn thấy cảnh đó, từ từ lái xe đi, hỏi: "Sao thế? Em biết người vừa rồi?"

Jungkook không nói chuyện, nhìn chiếc xe dần dần đi xa, thu lại tầm mắt. Gim Hyun nói dối cậu, anh ta không chỉ nói dối Han Dong Min mà còn nói dối cậu, nghĩ thế cậu liền vội vàng lấy điện thoại từ trong túi ra, bấm số cho Han Dong Min, sau đó nhấn nút gọi.

Điện thoại tút tút cả buổi, khi Jungkook chuẩn bị ngắt máy rồi gọi lại, thì Han Dong Min nhận điện thoại.

"Alo ~" hình như trong cả giọng nói cũng chứa đựng sự mỏi mệt.

"Minie, Gim Hyun có ở đó không?" Jungkook trực tiếp hỏi.

"Hả ô ~" Ngáp một cái thật dài, lơ đễnh nói: "cậu tìm Gim Hyun nhà mình làm gì?" Trong giọng nói vẫn tràn đầy buồn ngủ.

"Anh ta ở đó?" Jungkook dò hỏi.

"Không có a, trước khi tan tầm anh ấy gọi cho mình, nói tối nay có xã giao, tối muộn mới về." Han Dong Min nói thật.

Trong lòng Jungkook lạnh lẽo, một lúc lâu cũng không nói gì.

"Cậu tìm anh ấy có việc gì à, có muốn khi anh ấy về mình hỏi cho cậu không?" Han Dong Min nói.

Một lúc lâu, Jungkook mới nói, "Không có gì, không cần, cậu ngủ đi." Nói xong liền muốn cúp điện thoại.

Trước khi Jungkook cúp máy, Han Dong Min gọi cậu lại: "Kookie."

"Ừ?"

"Có phải xảy ra chuyện gì đúng không?" Bên kia điện thoại, giọng nói của Han Dong Min có chút lo lắng hỏi.

Jungkook im lặng, trong lòng có chút khó chịu, vì Han Dong Min cũng vì Gim Hyun.

Không thấy trả lời, bên kia Han Dong Min có chút lo lắng gọi: "Kookie?"

Jungkook lấy lại tinh thần, cố gắng khiến giọng nói của mình thoải mái nhất, vừa cười vừa nói: "Không có gì, vừa rồi mình nhìn thấy một thân ảnh rất giống với Gim Hyun nhà cậu, bên cạnh còn có một cô tóc vàng, cho nên gọi điện thoại đến hỏi cậu xem có phải anh ta lén ăn thịt rồi không."

Jungkook thử thăm dò xem, thăm dò mức độ phản ứng của Han Dong Min, cậu không rõ nếu mình thẳng thắn nói với cậu ấy rằng Gim Hyun ngoại tình, cậu có thể chịu đựng được không, dù sao bây giờ cậu ấy còn đang mang thai!

Ở bên kia thoáng cái im bặt, hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng động nào.

"Han Dong Min?" Jungkook thử gọi.

"Ha ha ha ha......"

Đột nhiên, bên kia điện thoại truyền đến tiếng Han Dong Min cười sang sảng, nói: "Kookie cậu hoa mắt rồi, tối nay Gim Hyun có tiệc rượu, hiện tại anh ấy hẳn là ở trong 'quán rượu Seoul' chứ, lúc trước còn gọi cho mình, vả lại, Gim Hyun không thích mấy cô tóc vàng, anh ấy chuộng cái tự nhiên, thích tóc đen nhánh tự nhiên, cậu thấy mình đã từng nhuộm hay cắt ngắn lần nào chưa, không phải mình không muốn mà là anh ấy không cho, biết chưa."

Jungkook kéo môi lên, cố gắng khiến mình tự nhiên nói: "ừ, bây giờ nghĩ lại hẳn là mình nhìn nhầm rồi, khoảng cách cũng quá xa, hẳn là nhầm rồi, ngẫm lại hình như người nọ thật không giống Gim Hyun, hình như thấp hơn một ít, cũng béo hơn một tí."

"Ánh mắt cậu sao thế hả, Hyunie nhà mình anh tuấn như thế, cậu có thể nhận nhầm hả!" Han Dong Min ở bên kia điện thoại kêu lên.

Trên mặt Jungkook không hề có ý cười, nhưng giọng nói đã thoải mái hơn: "đó là chồng cậu, mình nhận biết rõ ràng để làm gì."

"Cậu thì nhìn Kim tiên sinh nhà cậu hả?" Han Dong Min nói đến, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, tò mò hỏi: "Nói đi Kookie, Kim tiên sinh nhà cậu đẹp trai không?"

Jungkook bị câu hỏi không đầu không đuôi này của cậu khiến cho sửng sốt, theo bản năng cậu quay đầu liếc nhìn Kim Taehyung, sau đó đáp: "Đẹp trai!"

"Ô, thật không biết xấu hổ." Han Dong Min mỉa mai cậu, vừa nói vừa cười to.

Jungkook lẳng lặng cong môi lên, cũng không nói chuyện. Có lẽ, về chuyện Gim Hyun, cậu cần xác nhận lại lần nữa, ít nhất phải có được đáp án chính xác một trăm phần trăm, cậu mới cân nhắc xem có nói với Han Dong Min hay không, dù sao cậu hiểu tình hình bây giờ có chút đặc thù.

"Minie, mình còn có chút việc, cúp máy trước, cậu tiếp tục ngủ đi." Jungkook nói như thế.

"Ừ, được." Han Dong Min đồng ý, cúp điện thoại còn không quên nói: "Đúng rồi, Kookie, hôm nào kéo Kim tiên sinh nhà cậu tới cho mình xem người giàu có là thế nào."

Jungkook cười gật đầu, "Được."

Cúp điện thoại, nụ cười trên mặt cũng theo đó mà tắt ngấm, tâm tình thoáng cái đi xuống, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, trong lòng có chút phức tạp khó chịu.

Kim Taehyung nhìn cậu một cái, nhàn nhạt mở miệng, hỏi: "Người đàn ông vừa rồi chính là bạn trai của Han Dong Min?" Thật ra thì không cần cậu trả lời, đáp án đã rõ ràng.

Jungkook xoay người nhìn anh, cuối cùng có chút cười nhạo gật đầu. Bực bội mở miệng, "Ba người chúng em là bạn bè, Minie và anh ta từ đại học quen đến bây giờ, gần mười năm tình cảm, còn không đến mười ngày nữa bọn họ sẽ tổ chức hôn lễ rồi, trong bụng của Minie còn đang mang thai đứa con của anh ta." Nói xong, hốc mắt có chút cay cay.

Kim Taehyung không nói gì, chuyên chú lái xe, một tay rời khỏi tay lái, duỗi ra cầm tay cậu.

"Thật ra thì, thật ra thì mấy ngày hôm trước ở trong bệnh viện em đã gặp anh ta, thấy Gim Hyun ở cùng người người phụ nữ kia." Nói xong, đột nhiên Jungkook tự giễu cười ra tiếng, "ha ha, em thật ngốc, ngu ngốc tin tưởng lời giải thích của anh ta, thực sự tin bọn họ không có gì, thật là ngốc quá, một người đàn ông có thể lừa chồng mình sau đó lén lút đến bệnh viện một mình chăm sóc cho một người đàn bà khác, thậm chí đỡ cô ta đi nhà vệ sinh, như vậy, làm sao chỉ có thể là bạn bè bình thường. Thế mà em lại tin tưởng lời bịa đặt của anh ta..."

Kim Taehyung không nói lời nào, trên thực tế cũng không biết nên nói cái gì, anh hoàn toàn không có kinh nghiệm về phương diện này.

Xe chậm rãi đi vào tầng hầm khu nhà ở, sau khi cười xong, Jungkook vẫn duy trì tư thế vừa rồi, tay đỡ mặt, nhìn ra phía ngoài.

Tắt động cơ, cũng không vội xuống xe, Kim Taehyung quay đầu nhìn cậu, khẽ thở dài, nói: "Kookie, chúng ta không có siêu năng lực, không thể biết trước tương lai, có một số việc nếu như nhất định phải xảy ra, chúng ta không có cách nào ngăn cản được, cho dù chúng ta rất muốn, nhưng đành bất lực."

Nghe vậy, Jungkook sững sờ quay đầu, nhìn chằm chằm anh.

Đưa tay vén sợi tóc trên trán cậu, Kim Taehyung nói tiếp: "Cho dù lần trước em nhìn ra anh ta đang nói dối, nhìn ra anh ta lừa gạt, em cũng không thể thay đổi được sự thực anh ta ngoại tình, không phải sao?"

Jungkook rũ mắt xuống, Kim Taehyung nói không sai. Đúng vậy, cho dù lần trước ở bệnh viện cậu biết Gim Hyun ngoại tình thì sao, cậu nghĩ cậu sẽ như vừa rồi, không dám nói gì với Han Dong Min, vì nghĩ đến tình cảm của cậu ấy với Gim Hyun, nghĩ đến tình trạng sức khỏe của cậu ấy bây giờ.

Đưa tay nâng khuôn mặt cậu lên, để cậu ngẩng đầu nhìn mình, nhìn vào mắt cậu, nói: "Đây không phải là lỗi của em, đừng tự trách mình."

"Em ...Minie là bạn tốt nhất của em." Trong lòng Jungkook vẫn thấy khó chịu, vì Han Dong Min, vì biết rõ tình cảm của cậu ấy với Gim Hyun, nếu để cậu biết chồng mình ngoại tình, cậu ấy làm sao có thể chịu đựng được! Cậu đau lòng cho Han Dong Min.

Kim Taehyung không nói thêm gì nữa, đưa tay ôm cậu vào lòng, trong ngực, vỗ vỗ lưng cậu.




-------------------------------------------




Sáng sớm hôm sau cậu đã đến công ty đã vùi đầu vào công việc để không để suy nghĩ về chuyện kia nữa nhưng đến giữa buổi thì cậu lại không tập trung nhìn tài liệu trong tay được nữa, đó là tư liệu về khu nghỉ dưỡng của nước ngoài mà ngày đó Han Min Hyuk đưa cho cậu. Nhìn cả buổi sáng, nhưng thực chất là không có vào đầu một chút nội dung nào. Trong đầu luôn hiện ra cảnh trên xe mà mình đã chứng kiến tối qua!

Cáu kỉnh ném tài liệu trong tay lên trên bàn, cầm cái điện thoại gọi cho Han Dong Min. 

Mãi mới thấy cậu bắt máy nhưng thấy máy bên hơi ồn Jungkook liền hỏi Han Dong Min đang ở đâu, do quá ồn nên mãi Jungkook mới nghe được là Han Dong Min đang khám thai ở bệnh viện một mình. Cậu liền suy nghĩ về chuyện tối qua, rồi hỏi về việc sao Gim Huyn không đi cùng thì Han Dong Min chỉ trả lời qua loa là do hắn bận. Không yên tâm để bạn mình khám thai một mình, Jungkook liền chạy tới bệnh viên với cậu. Sau khi khám xong, hai người mới ra tới sảnh bệnh viện thì Gim Hyun cũng chạy tới, thấy Jungkook đi cạnh Han Dong Min anh ta chỉ gật đầu một cái coi như chào hỏi song cảm ơn cậu vì đã đến đây cùng Han Dong Min, rồi liền kéo Han Dong Min lên xe đi về.

Nhìn chiếc xe màu đen của Gim Hyun biến mất ở góc đường, Jungkook mới thu hồi ánh mắt. Sau khi kết hôn chiếc xe Chery 8 của cậu dường như không có bao nhiêu cơ hội được khởi động, buổi sáng đều là Kim Taehyung đưa cậu đi, tan tầm nếu anh có thời gian thì sẽ đến đón cậu.

Cũng không biết đã đi bao lâu, hay đi đến chỗ nào, khi giơ tay lên nhìn đồng hồ đã gần năm giờ chiều rồi, sợ Kim Taehyung tan việc sẽ đến công ty đón cậu, cho nên gọi cho anh nói chiều nay không cần đến công ty đón cậu, nói mình đang ở bên ngoài, để mình tự bắt xe về.

Kim Taehyung im lặng một lúc, chỉ dặn dò tự cậu đi về cẩn thận, cũng nói tối nay mình không có xã giao, tan việc sẽ về.

Thật ra thì Jungkook biết anh đang lo lắng cho mình, lo lắng cậu sẽ tự rút vào sừng trâu của mình mà không vui. Thật ra thì có một người như vậy quan tâm mình, làm cho mình vui vẻ thì thấy rất hạnh phúc, cậu thấy rất may mắn vì bên cạnh mình có một người như vậy.

Tìm bến xe buýt lân cận, nghiên cứu tuyến đường một lúc lâu, mới xác định nên lên chiếc xe nào về nhà. Đứng chờ, cũng không biết là đứng đâu trên đường đón xe hay là làm gì, đợi hơn 10 phút đồng hồ cũng không thấy chiếc xe phải đợi đâu, xung quanh thì ngày càng nhiều người, may là gần đây có nhiều người tan tầm.

Đối diện bến xe buýt là một chuỗi tiệm cà phê, điều kiện cũng coi như là được, ở mỗi khu vực của Seoul đều có chi nhánh, ở gần trường học khi xưa của cậu cũng có, bốn người cậu, Han Dong Min, Gim Hyun và Woo Min Joon thường xuyên ôn tập trong đó, có đôi khi từ trưa đến tối, ở đó không chỉ có cà phê mà còn có các loại món ăn, cho nên đói cũng không thiếu cái ăn.

Thời gian trôi qua thật thật nhanh, khi hồi tưởng lại đã là chuyện của nhiều năm trước, đã nhiều năm thế rồi, mọi người cũng không còn như khi đó, thật là kỳ diệu, thời gian thay đổi, con người cũng thay đổi, dường như không còn tìm được sự ngây thơ và trẻ con thuở nào nữa.

Trên con phố có một bóng hình quen thuộc lướt qua, Jungkook hơi sửng sốt, vừa định mở miệng cất giọng gọi thì thấy phía sau người đó có một thân ảnh khác cũng nhanh chóng đuổi theo, hai người lôi kéo như là đang tranh chấp cái gì.

Jungkook nhìn xung quanh, quay đầu quan sát hai bên xe cộ một chút, sau đó cẩn thận tránh ra đi về phía con đường đó.

"Ông đừng đi theo tôi, tôi không có chuyện gì nói với ông!" mẹ Jeon lạnh lùng nói.

"Ha-rin, bà hãy nghe tôi nói, năm đó tôi ——" người nọ còn muốn nói điều gì, nhưng liền bị bà ngắt lời.

"Đủ rồi, tôi không muốn nghe, khi ông quay đầu rời đi, sao không nghĩ như hôm nay, hiện tại quay lại thì được tích sự gì!" Lee Ha-rin chỉ vào ông ta, tâm tình có chút kích động.

Người nọ giải thích, "Tôi có quay lại, tôi có trở về trong thôn, tôi ——"

"Mẹ." Phía sau bọn họ, Jungkook lên tiếng gọi.





-----------------------------------------------------

Hello mọi người tui quay lại rồi đây ^^^. Dạo này bận quá nên tranh thủ viết sớm chút rồi tui sẽ lại lặn một thời gian chắc khoảng 1 tuần vì tuần sau tui vừa khảo sát vừa ktra giữa kì nên sẽ không có thời gian viết truyện. 

À tui còn có một tin vui là truyện của tui đã được top 1 ở bảng xếp hạng taekook *tung hoa tung hoa* và đã có 12,5k lượt đọc *tung hoa tung hoa* 

Thật sự cảm ơn các bạn rất nhiều ^^

À, mai là 8/3 mình xin chúc các bạn nữ mãi xinh đẹp, luôn là bông hoa thơm trong vườn hoa ngát hương. Chúc các bạn gặp được nhiều niềm vui như số điểm nằm trên đường tròn.  Chúc các bạn vượt qua được kì thi sắp tới thật thành công và gặt hái được nhiều căn bậc 2 của số tròn trăm bé nhất nhé ^^❤️❤️❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro