Chương 20.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- " HÀ LINH MIN!!! "

Đấy, cuộc sống của tôi phải như thế này. Phải có người " hâm mộ " đến mức phải gọi cả rễ má đầy đủ họ tên của tôi ra. Nở một nụ cười tươi rối sáng lạng, tôi quay lại nhìn " fan hâm mộ ". Thực tế thì tim tôi có chút gấp gáp đập thình thịch, chân run run tưởng như sắp ngã. Đối diện tôi, người con gái có mái tóc màu vàng buộc vổng lên đầy... nữ tính (nói ra cái từ này quả thật là dối với bản thân, đúng là tóc nữ tính nhưng tính cách xoay ngược 180 độ.). Chị mỉm cười thật tươi đúng 2 giây, đến giây thứ 3 nụ cười tắt ngấm thay vào đó là khuôn mặt tối sầm, ánh mắt...ánh mắt...ực...rất muốn giết người. ( ;-; )
- " Giỏi nhỉ, đi đánh nhau với giang hồ mà không rủ chị. Còn nữa, ANH KAT CỦA EM ĐI CÔNG TÁC NHỮNG HAI THÁNG MÀ SAO CÒN ĐẾN TẬN TRƯỜNG TÌM CHỊ ĐỂ ĐÒI ĐỀN TIỀN ÁO? "

Tôi run bắn người, híc đây có phải là nữ sinh không vậy, ghê quá. Ax, mà tên nào dám tung tin tôi đánh nhau với giang hồ. Một đứa thân hình mảnh mai, cò hương như tôi có thể vác đao kiếm đi đánh nhau sao? Tôi thề là sau mấy lần chạm chán với Mĩ Thanh, tôi đã từ bỏ ý định ghép đôi chị ấy với anh Kat. Tôi sẽ bị bệnh tim khi sống chung một nhà với chị ấy mất. Mà lạ à nha, anh Kat đến tận trường tìm chị ấy chỉ để đòi đền tiền áo? Anh Kat đúng là có keo kiệt chút xíu nhưng lòng tự trọng của anh cũng cao lắm chứ bộ, vác mặt tìm người ta đòi tiền giữa thanh thiên bạch nhật quả là hiếm thấy. Nhiều lần lục phòng ông ấy nên tôi cũng biết quần áo ông ấy nhiều vô kể, tưởng chừng có thể chất thành núi dù có vứt bỏ một cái cũng chẳng nhằm nhò gì. OMG ... , chẳng lẽ anh Kat thích chị Mĩ Thanh???? ......còn nữa...
- " Em định giải thích sao đây? Lần đó em lừa chị phải không? " – Vẻ mặt của Mỹ Thanh ngày càng u ám hơn. Khắp người chị tỏa ra một mùi nguy hiểm đáng sợ. Tôi " phòng thủ " lùi thêm nửa bước. Nguy hiểm ngày càng đến gần.

Mỹ Thanh-một cô gái trời không sợ, đất không sợ, nguy hiểm hơn cả ác quỷ. Bản tính liễu lĩnh và đanh đá kiểu xã hội đen đã ăn sâu vào máu. Không phải nói phóng đại, ở trường ai cũng phải cố gắng không tiếp xúc quá gần với chị, mà một khi chọc chị đến phát điên thì hậu quả thật khôn lường, nhẹ thì sứt đầu mẻ trán, nặng thì bó tay, bó chân, ngồi xe lăn đến trường. Nghe qua "tiểu sử hào hùng" cuả Mỹ Thanh mà bất giác da gà da vịt nổi lên tua tủa. Trót dại đi nói dối, chọc vào tổ kiến lửa, coi như số tôi đen đủi. Giờ tôi mới thấy hối hận khi hồi nhỏ không đi học võ để giờ đây việc thoát thân có phải dễ như trở bàn tay không?. Nhưng đời không có hai chữ "giá như". Biết trước đã giàu. Phải biết chấp nhận sự thật thôi ... "CHẾT CHẮC RỒI!!!"
Tôi đang băn khoăn là có nên gọi trước xe cứu thương hay không đây?
- " Đừng nhìn chị với ánh mắt đó, đừng giả bộ thỏ non vô tội. Có biết một khi lừa dối chị thì hậu quả như thế nào không? " – Mỹ Thanh tiến đến gần phía tôi, tôi lùi lại theo phản xạ. Mặt tôi tái xanh như tàu lá, trí óc liên tục phân tích mức độ nguy hiểm đang ập tới.

- " ĐỨNG YÊN TẠI ĐÓ! CHỊ ĐÂU PHẢI ÁC MA ĐÂU MÀ PHẢI ĐỨNG CÁCH XA VẬY!!! " - Mỹ Thanh sa sầm mặt nhìn tôi. Nhưng mà Mỹ Thanh ơi, chị còn ghê hơn cả ác ma ý. Em không dám đứng gần chị đâu! Làm ơn cho em một con đường sống đi mà!!
- " Ngoan lắm! " – thấy tôi ngừng lùi, Mỹ Thanh cười rạng rỡ tỏ vẻ hài lòng. Nhưng cái nụ cười đó chưa đến 5s đã tắt hẳn. Mùi nguy hiểm lại choáng ngợp cướp lấy không gian. Tiếng đạp chân lên lá khô kêu rôm rốp tiến lại phiá tôi. Mũi giày cao gót chạm mặt mũi giày bệt màu xanh dương yêu thích. Tôi hoảng hồn ngước lên. Mỹ Thanh đứng sát tôi, cái nhếch miệng xảo quyệt làm tôi ớn lạnh. Tôi thề Mỹ Thanh đã nghĩ ra trò gì đó để hành hạ tôi. Mỹ Thanh nổi tiếng là cô nàng lắm chiêu mà! Tôi phải cố gắng giữ bình tĩnh lắm mới lắp bắp được vài từ
- " Em sai rồi. Chị muốn em làm gì cũng được nhưng mong chị đừng động tay động chân với em. Nên biết em đang bị thương đấy! "

Mỹ Thanh đưa tay xoa xoa cằm gật gù. Tôi thở phào.
-" Cũng được thôi! Nhưng... " – Mỹ Thanh để dở câu nói rồi lại nhìn tôi. Có biết là tôi rất sợ mấy từ "nhưng" bỏ lửng hay không vậy? Nó báo hiệu một điều không may mắn sẽ xảy ra!!!! Và ngôi sao xui xẻo sắp sửa đáp xuống đầu tôi rồi! Ngồi cầu nguyện đi là vừa, amen!
- " ... Chị đang thiếu người để cùng chị đi mua sắm. Trông em có vẻ hợp với vị trí đó! "
Tôi nước mắt lưng tròng, khóc rào rào trong lòng. Đời thế là hết! Tôi đã từng nói rằng Mỹ Thanh tiểu thư là một người nghiện shopping chưa nhỉ? Cô nàng học thì ít mà mua sắm thì nhiều, nhưng chắc bạn chưa biết Mỹ Thanh mê tít hàng hiệu? Vâng, muốn có một sản phẩm hàng hiệu độc nhất, nàng ta chấp nhận nhịn uống nhịn ăn cả buổi để chen chúc, lao người vào đám đông tranh giành thứ hàng độc nhất vô nhị đó. Bản tính lưu manh của chị chắc cũng được rèn giũa từ những lần ấy! Bạn có biết khi người ta gọi là "nghiện" thì mức độ của nó phải như thế nào rồi chứ? Chính là kiểu thấy "thích thì mua", vung tiền như nước ý! Một cô gái yếu ớt như tôi có thể làm cái việc chạy lăng xăng từ cửa hàng này đến cửa hàng khác, từ trung tâm mua sắm này sang trung tâm mua sắm khác được ư? Và phải ngồi hàng giờ chỉ để ngắm và nói đi nói lại mấy câu "Chị mặc bộ này hợp đó!" hay "Trông chị đẹp lắm, chiếc váy này chất thật...." Cái việc này hành hạ mình về cả thể xác và tinh thần đấy! Đúng là một cách hành hạ thật đáng sợ! Nếu thời gian có quay trở lại cho tôi xin rút lại câu nói "Chị muốn em làm gì cũng được!" ban nãy. Tôi vừa rút ra một bài học vô cùng qúy báu: trong lúc đang rối loạn tốt nhất chọn cách giả vờ làm lơ. Im lặng là vàng. Không đời nào chấp nhận việc đó!

- " Em....em...em... " – tôi lắp bắp.
- " Yeah! Đồng ý rồi hả. Chúng ta đi thôi! "
TÔI ĐỒNG Ý KHI NÀO??? Mỹ Thanh tóm ngay tay tôi rồi lôi phăng phăng đi. Tôi ú ớ "giờ sắp đến giờ vào lớp rồi cơ mà? Không! tôi không đi, tôi phải vào lớp..huhu"
- " Chị....em...em... "
- " Sao? Việc gì? " – Vẫn kéo tôi, Mỹ Thanh không quay đầu lại, chỉ buông câu hỏi sặc mùi bực bội.
- " EM PHẢI VÀO HỌC!! " – Tôi hét lên. Mỹ Thanh khựng lại ngay sau tiếng hét. Tôi giựt vội tay ra khỏi tay chị rồi cắm đầu cắm cổ chạy.
- " ĐỨNG LẠI NGAY! " – Mỹ Thanh vừa đuổi theo tôi vừa hét. Thế là ngay buổi sáng đẹp trời, cả trường đã được chứng kiến màn rượt đuổi của hai nữ sinh. Một giày bệt co giò chạy trước, một cao gót khập khiễng đuổi sau. Sự việc chỉ được chấm dứt bằng một pha té ngửa của nữ sinh giày bệt khi dẵm trượt lên...vỏ chuối!

BỘP!!!

Ai Ui!!

Tôi lồm cồm bò dậy sau cú ngã có thể nói là đẹp nhất lịch sử. Ngã ngửa ra sau. Đau khổ nhất là...tôi đang mặc đồng phục. Và đồng phục trường tôi là váy ngắn đấy!!!!!!! Mà cái vật gây án "đáng chết ngàn lần" chính là cái vỏ chuối nằm "hiên ngang" giữa sân này. Có ai đời, ăn chuối xong lại vứt ngay xuống sân trường không? Vô ý thức thế không biết! Cô giáo dạy thùng giác thì để làm gì hả???

Hừ!!!

Ááááá!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Bộp... Bộp... Chỉ kịp nghe thấy một tiếng ré lên sau lưng, còn chưa kịp quay lại thì một lần nữa tôi nằm bẹp dí dưới đất. Đã thế trên bụng lại còn phải chịu một sức nặng khủng khiếp. Tôi tá hỏa khi nhận ra cái đống nằm chềnh ềnh lên bụng mình chính là Mỹ Thanh. Ui trời ơi, chuyện gì thế này? Đau, đau ê ẩm toàn thân! Khổ nữa, lại đụng vào vết thương rồi!
- " Hức hức...chị có thể đứng lên được không? " – tôi thều thào như người đang hấp hối. Mỹ Thanh khổ sở lắm mới bò dậy sau đó ngồi phịch xuống đất. Thở hổn hển. Tay xoa xoa cổ chân. Còn chiếc giày đã gãy gót... Mà phải công nhận Mỹ Thanh tài ghê cơ, chạy bằng giày cao gót cứ như chạy bằng giày thể thao ý! Tôi phủi lại váy áo, xoay xoay khớp vai trái, rất may vết thương đã sắp lành lên không rỉ máu, chỉ hơi nhức một chút. Mỹ Thanh ngước lên nhìn tôi, rồi quay sang lườm lườm cái vỏ chuối, hét to:
- " CÁI VỎ CHUỐI CHẾT TIỆT, TẤT CẢ LÀ TẠI MI! " Hoá ra cái vỏ chuối này lại một lần nữa tài trợ cho cú ngã có 1 không 2 ban nãy sao???

- " ÔI TRỜI! " - Mỹ Thanh đưa chiếc giày còn "lành lặn" lên bẻ gãy gót cho "cân xứng" với chiếc còn lại. Giờ thì đã trở thành giày bệt rồi.
- " Dám chạy hả? " – Tôi đang chạy trốn thì tôi bị Mỹ Thanh kéo giựt lại, xém chút nữa lại đo đất.
- " Bắt buộc phải đi cùng chị, hừ, lần này em chết chắc rồi! "
- " Tha cho em đi nha, em không muốn nghỉ học! "
- " Không, phải đi! "

Thế là tôi lại bị chị ấy lôi xềnh xệnh chả khác nào lôi ... (??? Không phải, tôi không phải là cún!) ( ;-; )

VÙ! ~

Trời nổi gió. Một cơn gió lao vút đến gần tôi rồi chẳng hiểu sao tôi bị kéo phăng ra khỏi tay Mỹ Thanh. Hiện giờ, tôi đứng cách chị ấy đến 5 mét! Mỹ Thanh ngã bổ nhào xuống đất. Hic! Thật khủng bố, gió gì mà lớn dữ.
- " Mỹ Thanh, Min phải vào học không thể đi cùng cậu được! " – Tôi giật mình, "gió" nói được ư? Ngẩng lên, tôi đông cứng tại chỗ. Hoá ra "gió" vừa nãy chính là Huy Phong! Hic, Hắn ta kéo tôi khỏi Mỹ Thanh.. Đã thế...đã thế...còn lợi dụng cơ hội để... ÔM TÔI! OH MY GOD! Cái tên biến thái này! Tôi tức giận dẵm thật mạnh vào chân hắn.
- " DÁM ÔM TÔI! "
Hắn nhăn mặt ôm chân nhảy lò cò rồi kêu khổ sở
- " Anh vừa cứu em đấy, ai ui! " - Ừ nhỉ? Tôi quên mất, haizz ừm, coi như tạm tha cho hắn...thay lời cảm ơn. Mỹ Thanh trước đó đứng bất động giờ đã có phản ứng. Và phản ứng đầu tiên là chạy đến xách cổ Huy Phong lên và hét:
- " TÊN DỞ NÀY, CẬU DÁM ĐỤNG VÀO TÔI! " Giằng mạnh bàn tay đang "ngự trị" trên cổ áo mình, chỉnh sửa lại, Huy Phong lẩm bẩm:
- " Con gái vô duyên, gì mà dữ như bà chằn! " – Mỹ Thanh ngẩn ra vài giây sau đó mặt tối sầm lại, đen kịt. Ngọn lửa giận dữ dâng lên đến đỉnh đầu...bốc khói.
- " DÁM BẢO TÔI LÀ VÔ DUYÊN, BÀ CHẰN, CẬU ... "

Bụp!

Tôi bịt lại cái mồm đang há hốc. Tròn mắt. Huy Phong ngã dụi xuống. Tay rờ lên má trái đỏ ửng. Tôi vừa được xem một bộ phim hành động kiểu Mỹ. Được chứng kiến tận mắt, mở rộng tầm nhìn. Nền điện ảnh nước nhà vừa có thêm một diễn viên hành động mới, xin chúc mừng. Chẳng mấy nữa điện ảnh Việt Nam sẽ được vinh danh trên thế giới!! HURA... Đầu tôi tua đi tua lại màn diễu võ trước đây mấy giây ... Mỹ Thanh nắm chặt tay thành quyền, xoay người kèm vung chân đáp thẳng vào khuôn mặt của Huy Phong. Cái màn này giống hệt khi Jandi đá GoJunPio ý. Cái kính của Huy Phong bay xa mấy mét. Hắn lồm cồm bò dậy nhưng không nhặt lại kính mà chỉ đứng yên tại chỗ phóng tia điện về phía Mỹ Thanh.

Rẹt, rẹt...

Tôi đứng bên, dùng đôi mắt long lanh "thán phục" Mỹ Thanh mà quên mất rằng nàng ta vừa lôi mình như lôi thú nuôi. Nhất định phải bảo Mỹ Thanh dạy mấy chiêu để phòng vệ!!!!
Hay rồi! Giờ đây Mỹ Thanh đã quay sang gây hấn với Huy Phong. Tôi là người thừa trong trận huyết chiến này nên phải biến thôi. Ôi vui quá là vui..

Bye, bye hai người, ở lại mạnh khoẻ, ý quên phải là lành lặn trở về nhé...

~ Hết chương 20.1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#romance