Chương 20.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi rón rén nhấc chân thật nhẹ ... Thật nhẹ ... Sắp được rồi ... Sắp được rồi... (Lúc này trông tôi có dáng người giống hệt con bọ ngựa ;-; ).
- " ĐỨNG LẠI!!! " – Tôi dựng hết cả tóc gáy. Tai ù đi. Hét gì mà to dã man, khủng hơn cả chuông trường. Hix. Tôi nặn ra bộ mặt ngây thơ nhất rồi từ từ quay lại, cười giả lả:

- " Hai người cứ tiếp tục đi, em sẽ đứng đây cổ vũ! ... " Hừ, hừ, hừ, nóng nóng nóng ... Hai ngọn lửa à nhầm bốn ngọn lửa đang rọi về phía tôi. Cuối thu rồi mà mồ hôi cứ chảy ròng ròng.

- " Định trốn!? Chị chưa xử xong vụ của em đấy! " – Mỹ Thanh khoanh tay, hếch cầm về phía tôi.

- " Em định bỏ mặc người vừa cứu thoát ở đây sao? " – Đến lượt Huy Phong chỉ trích.

Tôi lắc đầu lia lịa như cù quay. Xua tay loạn xạ. Vẻ mặt rất tội nghiệp. Nhưng trong lòng thì như thế này: "Cơ hội có mà không biết chạy trốn thì đúng là ngốc. Em đâu dại mà đứng đấy đợi chị túm gáy." "Hứ, tên biến thái, cứu người ta được một lần mà làm như ông tướng. Ta đây cũng chẳng thèm nhờ đến ngươi. Bị đánh đến thảm hại mà còn bày đặt ta đây anh hùng lắm!" ...

RENG...RENG...RENG...

TỚI GIỜ VÀO LỚP RỒI!!!! Kẹt...két...két... CỔNG TRƯỜNG ĐANG ĐÓNG LẠI!!!! OH YEAH!!! THOÁT RỒI!! .

Mỹ Thanh sao có thể kéo tôi đi nữa! Ôi mừng quá xá. Trời ơi, con yêu ông quá đi mất. Gửi ông ngàn nụ hôn ngọt ngào nhất. (À quên, đợi con trao nụ hôn đầu tiên của mình cho Ken đã xong con sẽ hôn ông. )

/ le Ông trời: đồ phân biệt đối xử. Hắc!! /

Mỹ Thanh và Huy Phong trố mắt nhìn tôi. Hic, hình như hành động vui sướng của tôi có hơi quá đà. Đứt rồi, Mỹ Thanh đang gầm gừ với tôi. Thoát được lúc này thôi, tôi còn đụng mặt Mỹ Thanh nhiều nhiều... Mỹ Thanh hếch mặt, nhặt túi xách, phủi đất cát sau đó không thèm liếc tôi một cái bỏ về lớp. Chị ấy đang giận tôi dữ lắm. Tôi cũng quay gót. Chẳng dại khi ở đây thêm phút nào nữa, thầy giám thị sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào. Và tôi cũng chẳng muốn dọn nhà vệ sinh một tuần! Bộp! Một cánh tay vắt ngang vai tôi rất "tự nhiên" khi chưa có sự cho phép của chủ nó. Bên tai tôi còn xuất hiện hơi thở âm ấm.

- " Nào chúng ta cùng về lớp! " – Huy Phong cười khì khì, khoác vai tôi như với người yêu. Quả thật, tôi rất muốn đấm vào mặt hắn một cái cho bỏ cái tính "dê xồm". Tôi hất tay hắn. Hắn vẫn cười. Lần này thì tôi đã tin chắc: nhà tên này bán kem đánh răng!!!

- " Cười hở mười cái răng! "

- " Răng đẹp thì phải khoe chứ. Chói không ?! P/S đấy! " – Tôi đoán có sai đâu. Định chào hàng hả? Đây không thèm mua, ta đây chỉ trung thành với Colgate. Tôi liếc hắn và phát hiện ra...hắn không đeo kính.

- " Anh không nhặt lại kính à? "

- " Kính thời trang thôi, có phải kính cận đâu. "

Ngốc thật, thế mà tôi không nghĩ ra, lại còn định quay lại nhặt kính hộ cho hắn ta chứ, haizz dù gì cũng vì tôi mà hắn đi gây sự với chị Mỹ Thanh. Tôi bắt đầu cảm thấy tội lỗi khi nhìn vào má trái hắn. Tôi gián tiếp huỷ hoại nhan sắc của hắn thì phải? Trong khoảnh khắc tôi đang có cảm tình với hắn thì hắn phán ngay câu:

- " Lúc em ngã...anh đã nhìn thấy hết! "

Mặt tôi lúc này pha trộn muôn loại màu sắc, đen có đỏ có xanh có vàng có...
Thấy HẾT nghĩa là THẾ NÀO???

~*~

Tôi thất thểu bước vào lớp, tâm trạng không thể tồi hơn. Tôi vừa được nghe câu này xong: "Thấy hết những thứ không nên thấy!"
Tàn rồi, thế còn đâu DUYÊN con gái nữa? Hức hức...

[ Ồn ào...ồn ào...ồn ào... Lao xao...lao xao...lao xao... ]

Lớp tôi đang bàn tán sôi nổi vấn đề gì đó rất rộn rã. Nhưng tới khi tôi bước vào thì tất cả...quay sang nhìn tôi y như sinh vật lạ. Bọn con trai cười sằng sặc, bọn con gái tủm tỉm bụm miệng, có nhiều ánh mắt vẻ ghen ghét "bắn" thẳng vào khuôn mặt đần thối của tôi.

- " Min hít đất đẹp dễ sợ!!! Haha, mình cười đau cả ruột rồi, hic, ôi cái vỏ chuối! "

- " Con gái ngã chỏng vó lên trời, vô duyên thật! "

Tôi lờ mờ hiểu ra ... CHUYỆN BẼ MẶT KHI NÃY ĐÂY MÀ!! Ôi, tôi muốn có phép độn thổ ngay bây giờ! Bụt ơi, mang con theo với!!!! Tôi xấu hổ tím tái mặt mày. Kim vỗ vai tôi an ủi.

- " Dù gì cũng thế rồi, từ ngày mai đeo khẩu trang đi học nhé! " – Đấy, lời an ủi "vàng ngọc" của nhỏ bạn thân thuở thơ ấu như thế đó. Sao Kim không thể nói được một câu tử tế hơn kiểu như "Min ơi đừng buồn, chỉ là một cú ngã thôi mà có gì to tát đâu mà. Miễn là Ken không cười chê cậu là được rồi!." Thế thì tôi còn có thêm nghị lực để vác mặt đến lớp! Sực nhớ ra Ken, tôi quay vội xuống bàn cậu ấy. May quá hôm nay Ken không đến lớp...phù.! Nhưng sao Ken lại vắng mặt??? Lại thêm một nỗi buồn ghê gớm..

- " Min có sức hút thật kinh khủng. Cặp một lúc hai hoàng tử. " – cái giọng chua loét mà ai cũng biết là ai vang lên. Tôi biết nhỏ đang ám chỉ sự việc mấy hôm trước Huy Phong và Ken "giành giựt" tôi trước cửa lớp. Nhỏ đang "ghen ăn tức ở" với tôi đây mà. Nhìn vẻ mặt cau có của nhỏ mà lòng tôi vui như mở hội.

- " Chảnh dữ! " – đá đểu xong thấy tôi không thèm đáp lại, nhỏ dậm chân thùm thụp bỏ về chỗ. Tôi hả hê vô cùng! Tôi giờ vẫn đang còn ghét cay ghét đắng cái tên anh trai xấu xa của Sun. Hại tôi ngất xỉu đã thế vô nhân tính đến mức không thèm đến xin lỗi tôi. Anh đểu em cũng đểu. Không nên dính dáng đến hai anh em nhà này! Kết thúc buổi học, tôi gặp Hải Minh ở cổng trường. Tưởng là ngẫu nhiên hóa ra lại là anh ấy đang đợi tôi. Mà Ken hôm nay vắng mặt, anh ấy gặp tôi để nói lí do? Chẳng lẽ cậu ấy lại đi Mỹ sao???

- " Lên xe đi, anh đưa em đi gặp Ken! " – Hải Minh chưa để tôi trả lời đã vội đẩy tôi vào trong xe. Tôi nhăn mặt.

- " Min đi có chút chuyện, em có thể về một mình chứ? " – Hải Minh quay sang Kim nói với giọng nhẹ nhàng. Kim hừ nhẹ, không thèm trả lời...bỏ về. Chẳng lẽ hai người vẫn chưa hàn gắn lại sao? Đến giờ tôi vẫn còn chưa biết lí do hai người đó chia tay nhau cơ. Hỏi Kim thì cậu ấy toàn đánh lạc hướng sang việc khác. Nhưng nhìn ánh mắt của Hải Minh vẫn tràn đầy ấm áp với Kim, tôi nghĩ anh ấy vẫn còn thích cậu ấy. Kim đi khuất, Hải Minh thở dài rồi bước vào xe.

- " Hai người chia tay thật hả? " – tôi hỏi dò.

- " Đi thôi. Nhớ thắt dây an toàn nhé! " – giống Kim, Hải Minh lại lảng sang việc khác. Tôi thất vọng tràn trề... Chiếc xe từ từ lăn bánh. Nắng vàng ruộm trải đầy mặt đường, hắt lên tán lá xanh rì. Nắng cuối thu thật đẹp! ...

~ Hết chương 20.2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#romance