Chờ em thích tôi (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Em xuống được chưa? Cả người tôi sắp bị em đè chết rồi."

Soyeon  khổ sở nói.

"A xin...xin lỗi."

Qri lúng túng rời khỏi người Soyeon.

"Tôi...tôi đi gọi bác sĩ đến."

Không đợi Soyeon đồng ý, Qri đã vội vàng đi ra, cô hiện tại chỉ muốn giấu đi khuôn mặt đang đỏ bừng của mình vào lúc này.

Vì sao lại cảm thấy toàn thân đều căng thẳng khi ở trên người Soyeon như vậy? Vì sao trái tim lại đập một cách bất thường thế này? Càng nghĩ mặt Qri càng nóng lên, cô lắc đầu cố xua đi những tạp niệm trong tâm trí.

"Bị gì thế nhỉ?"

Soyeon trông thấy bộ dạng ngốc nghếch của Qri liền mỉm cười nhìn theo bóng lưng người kia. Lee Qri có đôi lúc cũng trở nên như vậy sao?

---------------------------------

"A..."

Soyeon nhăn mặt kêu lên khi vị bác sĩ kia bôi thuốc vào vết thương của cô.

Qri đứng bên cạnh trông thấy người kia đau đớn đến mức tay nắm chặt xuống giường khiến cô không kiềm được lo lắng bèn nắm lấy cánh tay vị bác sĩ kia.

"Hay là để tôi làm có được không?"

Câu nói của Qri làm ông ta dừng động tác quay sang nhìn cô. Khi nhận ra vẻ lo lắng hiện trên mặt cô gái trẻ, vị bác sĩ gật đầu, mỉm cười nói với cô.

"Cũng được."

Ông ta đứng dậy nhường chỗ cho Qri.

"Cô bôi thuốc cho cô ấy sau đó dùng băng y tế ở trong khay băng lại là được."

Qri gật đầu trước lời hướng dẫn của vị bác sĩ kia. Ông ta mỉm cười hài lòng rồi nhanh chóng rời đi.

"Em có làm được không đó?"

Soyeon nghi hoặc nhìn Qri nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp khi cô ấy muốn giúp cô xử lý vết thương.

"Thử rồi mới biết."

Qri bình thản đáp một câu rồi bắt đầu bôi thuốc cho Soyeon, bởi vì sợ người kia sẽ đau nên vừa bôi vừa dịu dàng thổi nhè nhẹ lên vết thương của cô ấy.

Thật hiếm khi Qri mới trở nên ôn nhu thế này khiến Soyeon một phen cảm động, cảm giác đau cũng hoàn toàn biến mất thay vào đó là cảm xúc ngọt ngào nơi trái tim. Soyeon im lặng đưa ánh mắt si ngốc nhìn Qri.

"Có đau không?"

Lúc này Qri ngẩng đầu lên, vừa chạm phải ánh mắt của Soyeon đã biến thành bộ dạng bối rối chẳng khác gì thiếu nữ thẹn thùng, gò má hiện tại cũng thoáng ửng hồng rồi.

"Không đau, một chút cũng không."

Soyeon mỉm cười đáp.

"A ừ, vậy để tôi băng vết thương lại cho cô."

Qri quay mặt sang hướng chiếc khay kia, cố gắng bình ổn bản thân rồi mới lấy cuộn băng y tế tiến hành băng bó cho Soyeon.

Một chút lúng túng nhưng vẫn hàm chứa sự dịu dàng, Qri tỉ mỉ trong từng cử chỉ tránh làm cho người kia bị đau.

"Đừng băng chặt quá."

"À được."

Qri gật đầu.

Đúng lúc này cửa phòng đột nhiên bị mở ra...

"Sanghyun con không được làm phiền Sso của con vào lúc này. Có nghe không Park Sanghyun?"

Sanghyun chạy vào trong phòng theo sau cậu bé là Hyomin đang không ngừng hét ầm ĩ kia.

Bỏ ngoài tai những lời của Hyomin, Sanghyun chạy đến chỗ Soyeon rồi nhận ra Qri đang giúp Sso của nó băng vết thương nên ngoan ngoãn đứng sang một bên thay vì nhào đến chỗ Soyeon.

"Chị dâu, người yêu bị làm sao vậy?"

Hyomin lo lắng hỏi khi trông thấy cảnh tượng trước mắt.

Lúc này, Qri cũng đã băng vết thương cho Soyeon xong, cô đứng dậy vừa dọn những vật dụng y tế kia vừa trả lời Hyomin.

"Lúc nãy sơ ý làm vết thương nứt ra, hiện tại đã băng lại rồi, không sao."

"Thì ra là vậy."

Hyomin thở phào.

"Sso, Sso người còn đau không?"

Sanghyun tiến đến chỗ Soyeon, hai mắt rưng lệ, nắm lấy tay cô ấy.

"Sso không sao, đã không đau nữa rồi."

Hyomin mỉm cười nựng yêu lên má Sanghyun.

"Là ai đưa con đến?"

"Là bà a."

Sanghyun đáp.

"Khi nãy cô Hyomin nói Sso không còn cần con nữa, Sso giờ đã có mẹ Qri rồi. Cô ấy còn nói sau này Sso sẽ cùng với mẹ Qri sinh ra một đứa nhỏ dễ thương chứ không có nghịch ngợm như con." =]]]

Sanghyun chỉ tay về phía Hyomin, ủy khuất nói.

Câu nói ngây thơ của cậu bé khiến không khí trong phòng trở nên căng thẳng.

Qri ở bên cạnh nghe được lời nói kia thì sắc mặt u ám hẳn. Cô không thể tin được Park Hyomin  lại nói những lời như vậy với một cậu bé 7 tuổi như Sanghyun, như vậy khác gì dạy hư con nít chứ. Thật sự quá đáng mà!

Về phần Soyeon, vừa nghe Sanghyun nói thì đưa ánh mắt hình viên đạn nhìn Hyomin. Dám cả gan nói xấu cô trước mặt con trai của cô sao? Xem ra Park Hyomin chán sống rồi.

Bị Soyeon và Qri nhìn chằm chằm như vậy khiến Hyomin cả người đều run rẩy, cô nuốt khan một tiếng rồi cười giả lả với hai người trước mặt.

"Thật ra em chỉ nói đùa thôi, hai người không cần căng thẳng như vậy đâu."

"Còn một lần nữa em nhất định chết thật khó coi đó Park Hyomin."

Soyeon lạnh lùng buông một câu khiến Hyomin toát mồ hôi.

"Em đã rõ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro