Có người đến thăm (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Soyeon lúc này đã tỉnh dậy nhưng vẫn nằm im trên giường, lặng lẽ ngắm nhìn cô gái đang say ngủ trong vòng tay mình. Cô ấy cựa quậy một chút, mi mắt run khẽ, khóe miệng cong lên chẳng khác gì một tiểu thiên sứ đáng yêu vậy. Soyeon mỉm cười vươn tay vuốt tóc Qri khiến người kia nhân cơ hội đó ôm lấy cánh tay cô.

"Thật là..."

Soyeon nhíu mày khi tay bị Qri ôm chặt, nhưng cô không rút tay về vì sợ đánh thức cô gái kia.

Đúng lúc này, EunJung đẩy cửa bước vào, trông thấy cảnh tượng trước mặt thì vô cùng bất ngờ.

"Tôi..."

EunJung muốn nói cô đã mua cho Qri chút thức ăn nhưng bị cái xua tay của Soyeon làm cho ngừng lại. Hiểu được người kia sợ làm Qri thức giấc EunJung mỉm cười gật đầu, đem phần thức ăn kia nhẹ nhàng đặt lên bàn rồi rời đi.

"Sao chị trở ra nhanh vậy?"

Jiyeon hỏi khi thấy EunJung vừa đi vào không lâu đã ra ngoài.

"Chị không muốn cản trở hai người họ ngọt ngào trong đó."

EunJung mỉm cười ôm lấy cánh tay Jiyeon.

"Khi nào em mới cưng chiều chị như Soyeon đối với Qri nhỉ?"

Thật sự nhìn thấy Soyeon đối xử với Qri như vậy khiến cô vô cùng ghen tỵ, cô tự hỏi không biết lúc nào có thể khiến Jiyeon cưng chiều cô nhiều như vậy.

"Bây giờ tôi chưa cưng chiều chị sao?"

Jiyeon nhíu mày nhìn EunJung.

"Có sao? Vậy mau gọi chị một tiếng bảo bối đi." (dẹp đi má)

"Cái này thì có liên quan gì?"

Jiyeon dở khóc dở cười nhìn EunJung.

"Không liên quan nhưng chị muốn em gọi. Jiyeonie~~."

EunJung lay lay cánh tay Jiyeon làm nũng.

"Được rồi, bảo bối chị nghiêm túc một chút."

EunJung nghe được tiếng bảo bối từ Jiyeon thì trong lòng vui vẻ hẳn, cô ngoan ngoãn không chọc phá người kia nữa.

"Lát nữa sẽ có người đến thăm Soyeon..."

Jiyeon thở dài nói.

Nhắc đến người đó Jiyeon cảm thấy cô ấy chính là một chuyên gia gây rắc rối, lại còn là một người mắc chứng nói nhiều. Nếu Soyeon biết cô ấy đến thăm nhất định sẽ rất phiền não a.

"Người đó là ai?"

EunJung nhìn vẻ mặt có chút khổ sở của Jiyeon liền hỏi.

"Là người yêu kiếp trước Soyeon còn mắc nợ."

"Hả?!?"

----------------------------------------

Tay Soyeon vì bị Qri ôm chặt nên tê cứng, không còn cách nào khác cô đành rút tay về. Tuy rằng động tác đã cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể nhưng vẫn khiến Qri giật mình tỉnh dậy.

"Xin lỗi đã khiến em thức giấc."

Soyeon áy náy nhìn Qri.

"Không sao."

Qri đưa tay dụi mắt rồi uể oải ngồi dậy.

"EunJung có mua cho em ít thức ăn, cô ấy để trên bàn đấy."

Qri nghe Soyeon nói thì gật đầu, cảm thấy bụng mình có chút đói liền vươn tay lấy hộp thức ăn kia.

"Cô có muốn ăn một ít không?"

Qri nhìn sang Soyeon.

"Em đút tôi ăn?"

Soyeon tươi cười.

"Nằm mơ đi!"

Qri buông một câu phũ phàng rồi nhanh chóng mở hộp thức ăn ra. Cô cầm đũa bắt đầu ăn không quan tâm đến vẻ mặt đáng thương của Soyeon lúc này.

"Qri, em không thể đối xử với người bệnh như vậy được!"

"Ngon thật."

Qri mặc cho Soyeon ở đó khổ sở gào thét vẫn ung dung ăn một cách ngon lành.

"Lee Jihyun..."

"Được rồi, được rồi, cô phiền quá."

Qri cuối cùng cũng mềm lòng, cô gắp một ít thức ăn đút cho Soyeon. Con người này quả là một kẻ thừa nước đục thả câu mà.

Đúng lúc Soyeon đang vui vẻ ăn thì cửa phòng mở ra, cô chưa kịp nhìn xem đó là ai thì người kia đã như tên lửa mà lao đến ôm cô.

"Người yêu, chị có sao không? Em xin lỗi, em đến trễ..."

Chất giọng nhão đặc trưng này chỉ có thể là người đó. Soyeon nhíu mày khi nhận ra đối phương, lần này lại đau đầu rồi.

Người yêu? Gọi thân mật như vậy không sợ người ta nổi da gà hay sao?

Qri nhìn cảnh tượng trước mặt cảm thấy vô cùng chướng mắt. Cô đặt hộp thức ăn xuống bàn, tránh sang chỗ khác ngồi.

"Chị không sao, chỉ bị thương một chút thôi. Được rồi, Hyomin mau buông ra."

Nghe được Soyeon nói, cô gái tên Hyomin kia lập tức buông cô ra.

"Không nguy hiểm đến tính mạng là tốt rồi. Em đọc tin tức trên mạng nghe tin chị gặp tai nạn thì lập tức đón máy bay từ Nhật Bản quay về đây đó. Thế nào? Có phải cảm động đến phát khóc luôn không?"

Hyomin tự nói rồi tự cười với chính bản thân mình.

"Em thật phiền."

Soyeon sắc mặt vẫn không thay đổi, lãnh đạm đáp.

Đối với tính cách lạnh lùng, ít nói của Soyeon, Hyomin đã quá quen thuộc, cô cũng không thèm trách người kia.

"Chuyện này em vẫn chưa nói cho ba mẹ nghe. Nếu để họ biết chị bị tai nạn họ sẽ không để yên đâu."

"Ừ."

Soyeon gật đầu.

"Chị nói nhiều một chút không được à? Đồ kiệm lời!"

Hyomin bất mãn nói rồi ánh mắt đột nhiên dừng lại khi trông thấy Qri, rất nhanh sau đó cô tươi cười ngồi xuống cạnh người kia.

"Chị là Lee Qri  có đúng không?"

"A phải."

Qri miễn cưỡng trả lời.

Trong lòng xuất hiện thắc mắc trước cô gái đối diện. Cô ấy và Soyeon rốt cuộc có quan hệ gì đây?

"Em thích xem chị đóng phim lắm nha. Hôm nay gặp chị thật là tốt quá, phải công nhận là ở ngoài chị còn xinh đẹp hơn trên phim nữa. À chị đến đây để chăm sóc người yêu của em có đúng không? Trên mạng đồn đại là thật hả? Hai người đã tới mức độ này rồi sao?"

Qri chưa kịp hiểu câu đầu thì Hyomin đã nói câu sau, còn dùng tốc độ nhanh nhất để nói khiến Qri choáng cả đầu. Cô gái này vì sao có thể nói nhiều mà không biết mệt như vậy chứ?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro