Hiểu thêm một chút (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chuyện này là sao?"

Soyeon nhìn thái độ kì lạ của họ, nhíu mày hỏi.

"Bởi vì phần dây chằng ở khớp gối của cô vì va chạm mạnh nên đã bị đứt vì vậy..."

Vị bác sĩ nhìn vào khuôn mặt hoang mang của Soyeon thì dừng lại.

"Vì vậy nên chân tôi không có cảm giác và sau này có đi lại bình thường hay không cũng là điều chưa chắc chắn có phải không?"

Đối với chuyện y học, Soyeon ít nhiều cũng biết được một chút. Lần này dây chằng ở chân cô bị đứt muốn phục hồi được e rằng sẽ khó khăn. Soyeon nhìn sang Qri đang rưng rưng nước mắt đứng bất động ở đấy, cô thở dài một tiếng.

"Phải."

Vị bác sĩ kia gật đầu.

"Được rồi, cảm ơn bác sĩ."

"Cô nghỉ ngơi đi."

Vị bác sĩ kia nói xong thì nhanh chóng đi ra ngoài.

"Đi thôi."

Jiyeon thì thầm vào tai EunJung rồi kéo cô ấy rời đi. Cô nghĩ lúc này cần để Qri và Soyeon nói chuyện với nhau thì hay hơn.

"Đồ ngốc, em mau đến đây."

Soyeon sau một lúc im lặng thì nhìn về hướng Qri và nở một nụ cười.

Qri gật đầu bước đến bên cạnh cô ấy. Chẳng hiểu sao vừa ngồi xuống giường lại không kìm lòng được mà khóc lên.

"Em khóc cái gì, tôi chưa có chết mà?"

Soyeon vươn tay lau nước mắt cho Qri. Cô gái này lúc nào cũng dễ xúc động như vậy cả.

"Chân của cô..."

Qri nghẹn ngào không thốt nên lời. Trong lòng giờ phút này cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Ngốc ơi ngốc, bác sĩ đâu có nói tôi chắc chắn không đi lại được. Sau này em mỗi ngày đều đưa tôi đi tập vật lý trị liệu tôi cam đoan chân có thể khỏi."

Soyeon vẫn giữ nụ cười trên môi, tay tìm đến tay Qri nắm lấy nó.

Đối với Park Soyeon, dù hy vọng nhỏ như thế nào cô cũng không từ bỏ. Chính vì tính cách quật cường đó mà cô mới có được tất cả như ngày hôm nay. Bản thân cô luôn tâm niệm "con người nếu dễ dàng khuất phục trước thứ họ gọi là số mệnh thì cả đời này vĩnh viễn không thể có được kết cục tốt đẹp nào cả". Hôm nay nếu chỉ vì chân không đi lại được mà cô trở nên suy sụp thì đó không phải là cô rồi.

"Ai thèm đưa cô đi tập vật lý trị liệu chứ?"

Qri bị Soyeon trêu chọc thì bực tức lớn tiếng với người kia.

"Em nỡ bỏ mặc tôi không đi lại được sao?"

"Cô giỏi lắm."

Qri cuối cùng cũng không nói lại Soyeon.

"Tôi mệt, muốn ngủ quá."

"Vậy tôi đi ra ngoài, cô ở đây ngủ đi."

Khi Qri toan đứng dậy rời đi thì bị Soyeon giữ tay lại, cô nhíu mày nhìn người kia. Park Soyeon lại muốn gì nữa đây?

"Em nằm cùng tôi có được không? Tôi đột nhiên sợ phải ở một mình."

Âm mưu! Đây rõ ràng là một âm mưu!

Lí trí liên tục bảo không được để vẻ mặt đáng thương của Soyeon lừa nhưng khi nhìn vào ánh mắt mong chờ của người kia, Qri không hiểu vì sao lại gật đầu.

"Đến đây."

Soyeon nhích người chừa cho Qri một khoảng trống trên giường.

Cô gái kia cắn môi, lưỡng lự một chút rồi cũng leo lên nằm cạnh Soyeon.

"Jihyun, ngủ ngon."

Soyeon mỉm cười ôm Qri vào trong lòng rồi an ổn nhắm mắt.

Khi nhịp thở Soyeon vang lên đều đều bên tai, Qri  mới ngẩng đầu nhìn người kia. Khoảnh khắc đó Park Soyeon trước mặt cô bỗng trở thành Yeonie của nhiều năm về trước, một Yeonie hiền lành và rất đỗi yêu thương Lee Jihyun...

Sau tai nạn lần này Qri mới phát hiện thêm được một nét tính cách của Park Soyeon, đó chính là sự quật cường. Cô tự hỏi nếu càng ngày càng hiểu về con người thật của cô ấy thì sự căm ghét trong người cô liệu có thể duy trì như lúc ban đầu không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro