Tạm xa nhau (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi muốn nhìn thấy nơi xa nhất

Cùng em tay nắm tay thực hiện ước mơ

Như chưa từng thất vọng hay tổn thương

Tôi vẫn tin chỉ cần dám tung cánh bay thì sẽ có bầu trời rộng mở cho chúng ta

Tôi muốn nhìn thấy nơi xa nhất, muốn khoác lên vai tia nắng bình minh đầu tiên

Dù bị gió mưa hay bão tuyết lạnh lùng quật ngã

Tôi vẫn sẽ kiên trì mỉm cười ấm áp như ánh mặt trời.

Giọng hát ấy của Soyeon khiến lòng Qri càng lúc càng thổn thức, cô thở dài, phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ. Vì sao lại cảm thấy màn đêm lúc này trở nên trống rỗng như vậy? Là vì không có sự hiện diện của Park Soyeon hay sao?

Qri chưa bao giờ thấy mình là kẻ không có tiền đồ như bây giờ. Chỉ là xa người kia vài tiếng lại cảm giác như bản thân sắp bị nhấn chìm trong nhung nhớ vậy. Tình yêu đã biến Lee Qri  vui vẻ hàng ngày trở thành một con người khác rồi.

"Tươi tỉnh lên Lee Qri!"

Qri vỗ nhẹ lên mặt mình sau đó vươn tay lấy chiếc điện thoại bên cạnh, tắt đi bản nhạc kia.

Đúng lúc này màn hình hiện sáng, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên. Qri nhìn vào tên người gọi đến, ánh mắt chợt sáng lên khi người kia chính là Soyeon. Một cách vội vàng, cô ấn nghe...

"Soyeon..."

Tiếng gọi chất chứa bao nhiêu nhung nhớ được Qri thốt ra.

"Bảo bối, em chuẩn bị ngủ chưa?"

"Đang chuẩn bị đây. Sso ở đó sao rồi?"

"Mọi thứ đều rất tốt. Chỉ là..."

Hai từ "chỉ là" của Soyeon khiến Qri cảm thấy có chút lo lắng, cô không ngăn được liền vội vàng hỏi người kia.

"Chỉ là thế nào?"

Người kia im lặng vài giây rồi mới chịu lên tiếng.

"Chỉ là Sso nhớ em quá. Bảo bối, em có nhớ Sso không?"

Mặt Qri từ trắng chuyển sang phiếm hồng, cô ngượng ngùng không đáp lại Soyeon. Làm sao có thể nói cho người kia biết cô cũng nhớ cô ấy, như vậy thật sự rất xấu hổ a.

"Kyul, em còn ở đó không?"

Thấy Qri im lặng không trả lời, Soyeon liền gọi cô ấy.

"À em đây."

"Sao lại không trả lời? Kyul, có nhớ Sso không?"

"Chúng ta chỉ mới không gặp vài tiếng thì làm sao em lại nhớ Sso nhanh như vậy được. Em...em có rất nhiều chuyện để làm, không có thời gian mà nhớ Sso đâu."

Rõ ràng là bản thân nhớ lại vì thể diện mà không dám thừa nhận.

"Nhưng Sso nhớ em, rất muốn ôm em."

Giọng Soyeon đột nhiên trầm xuống.

Qri một lần nữa lại im lặng, khoé mắt đột nhiên nóng bừng sau câu nói vừa rồi của Soyeon.

"Bảo bối..."

Một tiếng gọi da diết khiến tim cô gái nhỏ khẽ nhói lên, có loại cảm giác vô định nào đó bắt đầu tồn tại trong lòng cô.

"Em đây."

"Dù có chuyện gì đi nữa em cũng hãy luôn tin tưởng Sso có được không?"

Vì sao đột nhiên người kia lại nói ra lời này? Qri nắm chặt lấy điện thoại nghĩ ngợi một chút rồi mới trả lời.

"Được, em tin tưởng Sso."

"Như vậy thì Sso an tâm rồi. Em ngủ sớm đi."

Qri nghe được tiếng thở phào của người bên kia. Cô nhíu mày, muốn hỏi Soyeon đã gặp phải chuyện gì nhưng nghĩ đến cô ấy cần được nghỉ ngơi sau chuyến bay vừa rồi thì đem mọi khúc mắc tạm gác sang một bên.

"Sso cũng nghỉ ngơi đi, hôm nay chắc Sso mệt rồi. Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Kết thúc cuộc điện thoại với Soyeon, Qri cảm thấy lòng mình càng lúc càng dâng lên sự lo lắng. Cô thật sự muốn biết có chuyện gì xảy ra với Soyeon ở đó hay không. Hướng mắt nhìn cảnh vật về đêm, tâm trí Qri bắt đầu hỗn độn những suy nghĩ...

----------------------------------------------

Ánh sáng của buổi sớm mai len lỏi theo khe cửa tràn vào phòng, chúmg hướng đến khuôn mặt cô gái đang say ngủ kia mà đùa giỡn. Soyeon nhíu mày, theo phản xạ đưa tay che bớt ánh sáng.

"Ưm..."

Âm thanh khe khẽ vang lên, kế đó là sự nhột nhạt trong lồng ngực khiến Soyeon vội mở mắt.

Chúa ơi, một cô gái lạ mặt đang ôm lấy cô mà ngủ ngon lành. Soyeon bật ngồi dậy, đưa tay lay mạnh người cô gái kia.

"Dậy!"

Tiếng nói làm người kia giật mình tỉnh giấc, cô ấy đưa tay dụi mắt sau đó mỉm cười với Soyeon.

"Chào buổi sáng Soyeon."

"Cô là ai?"

Soyeon đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn cô gái kia, lạnh lùng hỏi.

"Em là Kim Halen."

Cô gái tên Halen kia ngồi dậy đối diện Soyeon.

"Vì sao ở trong phòng tôi?"

Vẫn là thái độ lạnh lùng như muốn đóng băng người đối diện, nhưng Halen không hề e sợ ngược lại còn vui vẻ ôm lấy cánh tay Soyeon.

"Là bác trai, bác gái bảo em tới."

"Buông!"

Soyeon gỡ tay Halen ra, không nói thêm lời nào mà đứng dậy vội vàng đi về phía cửa.

"Ba mẹ!"

Soyeon gần như hét lên khi vừa bước ra khỏi phòng. Nhìn thấy ông bà Park ngồi ở phòng khách cùng nhau nhâm nhi trà, cô vội vàng tiến đến trước mặt họ.

"Vì sao hai người làm vậy?"

Ông bà Park không quan tâm đến vẻ mặt tức giận của Soyeon mà tiếp tục thưởng thức tách trà của mình.

"Chuyện tình cảm của con, con muốn tự quyết định, không cần ba mẹ phải làm vậy."

Soyeon gắt lên. Chưa bao giờ cô thấy ba mẹ mình vô lý như hôm nay, họ đáng ra phải hiểu chuyện tình cảm vốn dĩ không thể nào gượng ép được.

"Con muốn về Hàn."

Soyeon buông một câu lạnh lùng rồi quay lưng rời đi.

"Đứng lại!"

Ông Park lúc này mới chịu lên tiếng, ông đặt tách trà xuống bàn, dùng khuôn mặt nghiêm nghị nhìn Soyeon.

"Trừ khi con chấp nhận Halen bằng không con đừng mong về lại Hàn Quốc."

"Ba nghĩ sẽ cản được con?"

Soyeon xoay người lại, lãnh đạm cười một tiếng.

"Con có thể thử."

Ông Park vừa dứt lời, hai tên vệ sĩ từ ngoài đã nhanh chóng tiến vào vây lấy Soyeon.

"Đưa tiểu thư lên phòng đi."

Hai tên vệ sĩ kia gật đầu, bắt lấy cánh tay Soyeon, thô bạo kéo cô đi.

"Ba, ba không thể làm như vậy!"

Cô gái kia ra sức vùng vẫy nhưng không tài nào thoát được, họ quá khoẻ so với cô.

Phớt lờ Soyeon, ông Park tiếp tục uống nốt tách trà của mình.

---------------------------------------------------

"A..."

Qri kêu lên khi vô ý để con dao kia cắt vào tay, cô nhăn mặt khi nhìn thấy máu bắt đầu chảy ra.

"Sao cậu lại không cẩn thận như vậy?"

EunJung cầm lấy khăn giấy vội vàng quấn ngón tay lại cho Qri. Cô chẳng hiểu nổi hôm nay Qri bị làm sao nữa, cô ấy cứ thơ thẩn như người mất hồn vậy.

"Mình sơ ý thôi."

Qri ỉu xìu đáp.

Trong lòng hiện tại cảm thấy vô cùng bất an, khó chịu. Cô ngước nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 8h tối. Từ sáng đến giờ vẫn không thấy Soyeon gọi điện thoại cho cô, Qri thật không biết người kia quên hay đã xảy ra chuyện gì rồi. Càng nghĩ, trong lòng càng cảm thấy bồn chồn không yên.

"Vì cả ngày hôm nay Soyeon không gọi cho cậu nên cậu thơ thẩn như vậy sao?"

Là bạn thân của Qri, vậy nên EunJung chỉ cần nhìn ánh mắt bạn mình thì đã hiểu cô ấy muốn gì.

"Kh...không phải."

Qri lúng túng lắc đầu, cô không muốn bị EunJung  nhìn ra tâm tư lúc này của mình. Cô ấy nếu biết nhất định sẽ cười cô không có tiền đồ mất.

"Khỏi chối, mình hiểu cậu quá mà. Muốn thì gọi cho cô ấy đi."

EunJung cầm lấy quả táo bên cạnh cắn một miếng.

"Nhưng mà..."

"Rốt cuộc có gọi hay không?"

EunJung cắt ngang sự lưỡng lự của Qri, cô ấy gật đầu nhanh chóng cầm điện thoại gọi cho Soyeon.

Sau một lát, người bên kia cũng chịu nghe máy.

"Xin chào..."

Giọng nói xa lạ của một ai đó vang lên khiến Qri nhíu mày.

"Xin lỗi, cô là ai mà lại nghe điện thoại của Soyeon?"

"Tôi là Halen, là bạn gái của Soyeon. Cô ấy đang tắm nên tôi mới nghe máy thay cô ấy. Cô gọi đến có việc gì không?"

"À, không, tôi...tôi gọi nhầm."

Qri luống cuống tắt vội điện thoại. Cô đặt nó xuống, ánh mắt đầy vẻ hoang mang nhìn sang EunJung.

"Mình đột nhiên hơi mệt, mình về phòng đây."

EunJung chưa kịp hỏi đã xảy ra chuyện gì thì Qri đã chạy đi mất.

Đóng vội cửa lại, Qri ôm đầu ngồi phịch xuống đất, trái tim bỗng nhiên nhói lên, nước mắt cũng vì thế mà rơi một cách mất kiểm soát.

Người đó là bạn gái Soyeon? Soyeon có bạn gái ở Nhật sao? Cô ấy một lần nữa lừa dối cô hay sao?

Dù có chuyện gì đi nữa em cũng hãy luôn tin tưởng Sso có được không?

Lời nói ấy đột nhiên vang vọng trong tâm trí Qri.

Cô bỏ hai tay xuống, chậm rãi ngẩng đầu lên, nước mắt lúc này vẫn thi nhau chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp ấy.

Kyul, cho dù Park Soyeon tôi có lừa dối cả thế giới này cũng không bao giờ lừa dối em.

Nếu như đã lựa chọn yêu Park Soyeon, Qri quyết đánh cược tin tưởng vào cô ấy thêm lần này.

Cô đưa tay lau nước mắt, rồi đứng dậy tiến đến chiếc giường của mình, nhanh chóng đặt lưng nằm xuống. Qri nhất định chờ Soyeon trở về giải thích rõ với cô chuyện này.

"Park Soyeon, Sso không được làm em thất vọng."



--------------------------------------------


Mấy bạn thông cảm vì up chap chậm :( dạo này mình ngồi lâu ko đc nên ko up thường xuyên như lúc trước =)) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro