Trò đùa (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Trả điện thoại cho con, hai người không thể làm như vậy, Qri  sẽ giận nếu con không gọi điện thoại cho cô ấy. "

Soyeon cố sức bước đến toan giật lấy chiếc điện thoại của mình nhưng cánh tay đã bị hai tên vệ sĩ kia giữ chặt.

"Tốt nhất là để cô ta tức giận sau đó từ bỏ con đi."

Ông Park vẫn không một chút động lòng.

"Ba, tại sao ba lại không hiểu cho con? Con thật sự yêu Qri mà ba."

Soyeon dùng giọng điệu chân thành hi vọng ba cô sẽ thấu hiểu cho cô. Nhưng, Soyeon đã lầm, ông ấy sắc mặt vẫn không chút biến chuyển, khẽ phất tay.

"Đưa tiểu thư về phòng, canh giữ cẩn thận."

"Ba, nghe con nói đi. Ba à..."

Mặc cho Soyeon gào thét thế nào cô vẫn bị hai tên vệ sĩ kia lôi về phòng.

Xin lỗi Soyeon, ba cũng vì muốn tốt cho con thôi.

"Mở cửa! Con muốn về Hàn! Con muốn gặp Qri! Mau mở cửa đi!"

Soyeon vừa hét vừa đập cửa, nhưng đáp lại cô chỉ là sự im lặng bên ngoài kia.

Tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy? Tại sao họ lại không cho Soyeon trở về gặp Qri? Cô thật sự nhớ cô ấy, rất muốn nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy vào lúc này. Soyeon mệt mỏi ngồi phịch xuống sàn nhà, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.

"Kyul, Sso hiện tại rất nhớ em."

Phút chốc hình ảnh của cô gái kia lại xuất hiện trong tâm trí. Là nụ cười đó, là ánh mắt đó,...tất cả chúng đều thuộc về Lee Qri.

Soyeon đưa tay xiết chặt trái tim nơi ngực trái, nó thổn thức, nó đang nhói lên, cảm giác mỗi nhịp đập cũng trở nên khó khăn vào lúc này. Cô nghe thấy trái tim mình cũng có tiếng nói, nó tha thiết gọi tên Qi, nó hét rằng chẳng thể khiến bản thân ngừng nhớ về cô ấy.

Bao giờ cũng vậy con tim luôn chiến thắng lí trí, và lần này nó đã thành công trong việc điều khiển mọi cảm xúc của Soyeon. Cô đứng dậy hướng về phía cửa và nói to.

"Là ba mẹ ép con làm vậy!"

Nói xong, liền bước về phía cửa sổ.

Bảo bối, Sso nhất định trở về với em.

Soyeon nắm lấy sợi dây chuyền trên cổ, không chút chần chừ từ cửa sổ nhảy xuống...

--------------------------------------------------

"Soyeon!"

Qri thét lên một tiếng rồi bật dậy, đưa ánh mắt sợ hãi nhìn xung quanh.

"Hoá ra là mơ sao?"

Qri đưa tay lau đi vệt mồ hôi đọng trên trán. Khi nãy cũng vì suy nghĩ đến mệt mỏi nên cô mới ngủ gục, thật không ngờ lại gặp phải ác mộng.

"Kyul..."

Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng gọi của EunJung. Cô ấy chắc là vì nghe được Qri hét lớn như vậy nên mới đến xem thử đây mà.

Qri uể oải đứng dậy, đi đến mở cửa cho EunJung.

"Cậu làm sao vậy? Mình ở bên ngoài nghe thấy tiếng cậu hét rất lớn."

"Không sao, mình gặp ác mộng thôi."

Qri vẻ mặt không chút sức sống đáp.

"Nhìn cậu kìa, Park Soyeon đi mới 2 ngày cậu đã thành ra bộ dạng này rồi."

EunJung kéo Qri đến bên giường ngồi xuống.

Kể từ khi Soyeon sang Nhật, Qri trở nên trầm lặng hơn thường ngày, thay vì ra ngoài vui chơi như trước đây thì cô ấy lại dành nhiều thời gian nhốt mình vào phòng hơn. EunJung đang lo ngại nếu Park Soyeon còn không sớm trở về, Qri sẽ bị tự kỉ mất.

"Không phải do Soyeon, là mình suy nghĩ vài chuyện nên mệt mỏi thôi."

"Là chuyện gì?"

"Cũng không có gì quan trọng đâu, là chuyện vặt thôi."

Qri né tránh việc phải trả lời EunJung nhưng điều này không lọt qua được ánh mắt tinh tường của cô gái kia.

"Nói dối. Mau trả lời thành thật với mình đi."

Qri thở dài. Bạn cô quả thật là một người rất hiểu lòng người. Không còn cách nào khác, Qri đành đem sự thật kể với EunJung.

"Hôm trước mình gọi điện thoại cho Soyeon và người bắt máy là một cô gái khác. Cô ấy tự nhận là người yêu của Soyeon. Mình vì chuyện này đã không ngừng suy nghĩ hai ngày nay."

"Có chuyện này sao? Vậy cậu đã hỏi Soyeon chưa?"

EunJung kinh ngạc nhìn Qri.

"Từ sau hôm đó Soyeon không có gọi cho mình nữa, mình gọi thì điện thoại cô ấy không liên lạc được."

Ánh mắt Qri chùn xuống, trong lời nói ẩn chứa đầy sự lo lắng.

"Hay là hỏi Hyomin xem sao?"

"Mình có gọi cho em ấy nhưng cũng không được."

Qri thở dài.

"Được rồi, đừng lo lắng. Mình nghĩ Soyeon bận chuyện gì đó thôi, không chừng ngày mai sẽ gọi cho cậu sau đó giải thích rõ ràng mọi chuyện."

EunJung vỗ vai Qri, cố an ủi người bạn của cô vào lúc này.

"Mong là như vậy."

----------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro