Vụng về quan tâm (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hyomin trầm ngâm nhìn chiếc chuông cửa của nhà Jessica suốt nửa tiếng mới có dũng khí ấn nó. Đã nhiều năm như vậy mà cảm giác căng thẳng vẫn tồn tại mỗi khi Hyomin nghĩ sẽ phải đối diện với Jessica.

Cánh cửa vừa mở, Jessica từ trong nhà bước ra, nhận ra người đứng trước mặt là Park Hyomin, Jessica sững sờ, nhìn chằm chằm vào người đối diện. Cô ấy trở về khi nào và tại sao lại xuất hiện ở đây?

"Ngạc nhiên lắm sao?"

Hyomin nở nụ cười.

"Em...vì sao lại ở đây?"

Jessica căng thẳng lùi ra sau nhưng Hyomin nhanh chóng tiến lên giữ tay cô lại.

"Đừng có sợ tôi như vậy chứ? Dù sao chúng ta cũng từng..."

Hyomin đem Jessica ôm vào trong ngực, kề sát miệng vào tai cô ấy mà thì thầm.

"Thôi đi!"

Jessica đẩy Hyomin ra khỏi người mình, đưa ánh mắt tức giận nhìn cô ấy.

"Em rốt cuộc hôm nay đến đây để làm gì?"

"Vào trong nhà đi, ở đây không tiện nói chuyện đâu."

Nói rồi cô gái kia ung dung bước vào nhà Jessica.

--------------------------------------

Hyomin đem tập hồ sơ ném xuống bàn rồi đưa ánh mắt sắc bén nhìn Jessica.

"Xem thử đi."

Jessica cầm lấy tập hồ sơ nhanh chóng mở ra xem, mắt cô đột nhiên mở to khi đọc được những thông tin từ trong đó.

"Jessica, chị có thấy tôi hiểu chị quá không? Tôi vừa nghe tin Soyeon bị người ta hại đã nghĩ ngay đến chị đấy."

Hyomin nhàn nhạt nở nụ cười.

Cô còn lạ gì bản tính của Jessica, cô ấy là loại người không ăn được sẽ phá cho hôi, là một người ích kỷ không từ bất cứ thủ đoạn nào để đoạt được thứ mình muốn. Hyomin biết rõ sau khi bị Soyeon chia tay, cô gái này nhất định sinh lòng oán hận mà hại chị cô nhưng lại không biết phải nói với Soyeon như thế nào để người kia có thể đề phòng. Ngay cả bản thân cô biết rõ Jessica là một cô gái hiểm độc vậy mà vẫn như thiêu thân lao vào vòng ái tình với cô ấy.

"Em định dùng nó buộc tội tôi sao? Bất quá mớ giấy này chỉ có thể chỉ ra người hôm đó đụng Soyeon là Joy thôi."

Jessica nhìn Hyomin nở nụ cười đắc ý.

"Vậy tức là chị thừa nhận chuyện hại Soyeon chị có nhúng tay vào?"

"Phải, là tôi làm đó, vậy thì sao?"

Jessica cao ngạo đáp.

Cho dù Park Hyomin  có tài giỏi, có hiểu cô như thế nào thì vẫn không thể làm gì được cô bởi vì Jessica là một người tính toán rất giỏi, khi làm chuyện gì đều vô cùng cẩn thận, bất cứ dấu vết nào cũng không để lại.

"Ồ..."

Hyomin mỉm cười từ trong túi lấy ra một chiếc máy ghi âm nhỏ rồi ấn mở nó.

"Vậy tức là chị thừa nhận chuyện hại Soyeon chị có nhúng tay vào?"

"Phải, là tôi làm đó, vậy thì sao?"

Âm thanh phát ra khiến Jessica trừng mắt nhìn Hyomin. Cô ấy dám giở trò với cô sao?

"Nếu như tôi đem đoạn ghi âm này cho chị Soyeon thì sao nhỉ? Để tôi đoán nha... Ưm, chị ấy sẽ nổi giận sau đó là làm cho chị sống không bằng chết. Chị hiểu tính Soyeon mà có đúng không?"

"Em rốt cuộc muốn sao đây?"

Jessica tức giận xiết chặt bàn tay lại. Cô tính non tính già vẫn không thể ngờ sẽ bị Park Hyomin  nắm tẩy như thế này.

"Rất đơn giản. Tôi cho chị 1 tháng để nói ra sự thật này với Soyeon, tất nhiên tôi sẽ giúp chị xin chị ấy tha thứ. Còn nữa, chị phải từ bỏ Soyeon để chị ấy cùng Qri ở bên nhau."

"Nếu tôi không làm?"

"Hậu quả chị tự mình chịu."

Hyomin điềm nhiên đáp.

"Em còn yêu tôi sao?"

Jessica đột nhiên dịu giọng.

Hyomin chồm sang nhìn thẳng vào Jessica, ánh mắt hiện tại đã lạnh lẽo đi rất nhiều.

"Đừng nói chuyện không liên quan. Chị...nhớ cho kĩ lời tôi."

Nói rồi Hyomin đứng dậy không lời tạm biệt mà rời đi.

Park Hyomin em nghĩ tôi sẽ nghe theo em sao? Chuyện này không dễ dàng như vậy mà kết thúc đâu.

-------------------------------------------------

"Soyeon, ngày mai quay YES WE CAN rồi..."

Qri buồn bã thở dài.

Lúc nãy Jiyeon vào thông báo vì chân Soyeon bị thương nên đã xin cho đội của SsoKyul rút khỏi cuộc thi. Điều này làm tâm trạng Qri  trở nên không được vui. Cô đã gắn bó phân nửa chặng đường với cuộc thi, đã đổ biết bao nhiêu là mồ hôi, nước mắt và công sức vậy mà giờ phải từ bỏ thật khiến cô không đành lòng. Ban đầu tham gia chỉ muốn phá hoại Park Soyeon nhưng về sau lại vô cùng thích nó, nhờ cuộc thi đó mà Qri mới có những khoảnh khắc khó quên trong đời, dám đối mặt với những điều cô chưa bao giờ nghĩ mình làm được. Qri thật sự không cam tâm rời bỏ cuộc thi như vậy.

"Em buồn sao?"

Soyeon nhìn vẻ mặt buồn bã của Qri thì hiểu được suy nghĩ của cô gái kia. Trong lòng cảm thấy áy náy khi cô chính là nguyên nhân khiến cô ấy không thể tiếp tục với YES WE CAN.

"Một chút thôi."

Qri nặng nề đáp.

"Xin lỗi, là tôi khiến em..."

"Định nói vớ vẩn gì đây?"

Qri cắt ngang lời nói của Soyeon, nhíu mày nhìn người kia.

"Bất quá năm sau chúng ta đăng kí thi lại. Còn hiện tại tôi chỉ cần chân cô hồi phục là được rồi."

Lời nói của Qri tuy không mang một chút dịu dàng nào nhưng vẫn khiến Soyeon  cảm động. Sự áy náy trong lòng cũng vì vậy mà vơi đi mấy phần.

"Tôi sẽ cố gắng để chân nhanh chóng hồi phục, nhất định năm sau cùng em đăng kí thi giành giải nhất."

"Đập tay cam kết đi."

Qri mỉm cười giơ bàn tay về phía Soyeon.

"Trẻ con."

Miệng nói vậy nhưng Soyeon cũng thuận theo Qri, vươn tay đập nhẹ vào lòng bàn tay người kia một cái.

"Được rồi, trời cũng đã tối, mau kêu EunJung đưa em về nhà nghỉ ngơi đi."

"Vậy còn cô?"

Qri nhíu mày hỏi.

"Tôi ở đây có y tá chăm sóc mà."

"Vậy sao được?"

"Không được cũng phải được. Không lẽ em định ở lại chăm sóc tôi sao?"

Soyeon mỉm cười trêu chọc Qri.

"Ừ. Dù sao thì cô bị như vậy có một phần là vì cứu tôi. Qri tôi cũng không phải là kẻ không có tình nghĩa nên quyết định sẽ chăm sóc cho cô đến khi chân cô khỏi hẳn."

Qri nói một cách chắc chắn. Sau khi suy nghĩ, đắn đo thì cô mới dám đưa ra quyết định này. Dù có không thích Park Soyeon nhưng trách nhiệm trong chuyện này cô không thể nào chối bỏ được. Nợ ơn người thì phải trả cho người huống hồ Qri nợ Soyeon một ơn cứu mạng nên cô làm sao có thể bình thản mà bỏ mặc người kia đây.

"Em cũng liều lĩnh nhỉ? Chưa biết chân tôi có thể hồi phục hay không mà dám nói sẽ chăm sóc tôi đến khi chân khỏi."

Soyeon  vừa dứt lời đã bị Qri đánh vào tay một cái, cô ấy trừng mắt nhìn cô.

"Cô không thể nói câu gì hay ho được à? Khi không lại nói xui xẻo như vậy."

"Tôi chỉ đùa thôi mà."

Soyeon ủy khuất nhìn Qri.

"Đùa vui nhỉ?"

"Được rồi, em có phải không muốn ngủ hay không mà cứ đứng đó vậy? Mau lên giường đi."

Soyeon vỗ vào khoảng trống trên giường.

"Cô phiền quá đi."

Qri cuối cùng cũng leo lên giường nằm cạnh Soyeon, người kia nhân cơ hội đó đem cô ôm vào lòng. Qri cũng không có phản ứng gì, cô từ lâu đã quen với sự tùy ý này của Park Soyeon.

"Lee Qri."

"Hửm?"

Qri ở trong lòng Soyeon khẽ đáp một tiếng.

"Không có gì, đột nhiên lại muốn gọi em thôi."

Soyeon mỉm cười.

"Điên khùng."

Qri mắng xong thì nhắm mắt, an ổn cảm thụ sự ấm áp từ người kia.

"Mau ngủ đi."

"Ừm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro