Chương 16. Gần đây tôi thấy hơi nóng trong người (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công viên Lục Kỳ nằm ở ngoại ô thành phố, là khu tổ hợp vui chơi giải trí lớn nhất thành phố Võ Ninh, không chỉ thích hợp với các bạn nhỏ mà cũng là địa điểm để người lớn thư giãn.

Mỗi một cuối tuần hoặc vào kỳ nghỉ lễ, dòng người tề tựu về đây đông hơn rất nhiều so với ngày thường. Đường Lễ Âm đã mua vé trên mạng từ trước, sau khi qua cửa kiểm tra an ninh, Đường Tuyết Kỳ hệt như biến thành cánh chim nhỏ sắp cất cánh đến nơi mà thoát ra khỏi vòng tay của anh, vui mừng hớn hở chạy về phía trước.

"Kỳ Kỳ đừng chạy nữa, cẩn thận con!" Đường Lễ Âm đuổi theo con gái, Cố Minh Tiêu ở phía sau nhìn thấy tình cảnh này, khoé miệng không nhịn được mà cong lên.

Người trước mặt mặc một thân quần áo thể thao, tóc tai giấu kín trong chiếc mũ bóng chày, đeo một cái balo cỡ lớn chạy đuổi theo một cô bé, dáng vẻ tối qua mặc vest cùng với tư thái tao nhã của anh đã chẳng còn tăm hơi.

Mỗi lần trên người Đường Lễ Âm xuất hiện sự tương phản mãnh liệt như thế này, đều sẽ khiến Cố Minh Tiêu phải cảm thán không ngừng, hắn không làm thế nào hiểu nổi sao mà người này lại có nhiều bộ dáng không giống nhau như vậy, hơn nữa mỗi một dáng vẻ đều là hấp dẫn người khác.

Lúc này Đường Lễ Âm đã đuổi kịp con gái, anh quay đầu lại nhận ra Cố Minh Tiêu hai tay đút quần, vừa đi vừa nhìn mình cười bèn cho là hắn đang muốn chế giễu bản thân cho nên mới không thèm để ý đến nữa. Anh liền kéo con gái đi qua cánh cổng lớn của công viên.

Bên cạnh cửa có mấy nhân viên mặc mascot nhân vật hoạt hình bán bóng bay, Kỳ Kỳ vừa nhìn thấy là lại muốn vùng ra, Đường Lễ Âm chỉ đành đưa con gái qua đó đứng trước mặt một người, nhìn cô bé hứng khởi chọn hai quả bóng.

Đợi đến khi thanh toán, từ phía sau lại vang lên "tích" một tiếng, là âm thanh của tiếng quét mã. Đường Lễ Âm quay đầu lại trông thấy Cố Minh Tiêu đang hỏi nhân viên "Bao nhiêu tiền".

Đối phương đáp lại là năm mươi tệ một quả, Cố Minh Tiêu liền thanh toán luôn một trăm tệ. Đường Lễ Âm cũng không kịp cản hắn, chỉ đành nói: "Để lát nữa tôi chuyển lại cho cậu."

Cố Minh Tiêu cất điện thoại vào trong túi, đáp: "Sao vậy? Tôi mua cho Kỳ Kỳ hai quả bóng bay thôi mà anh còn muốn khách sáo với tôi à?"

"Ý tôi không phải như vậy." Anh muốn giải thích, nhưng đang nói được một nửa thì lại bị con gái kéo chạy về phía trước.

Cố Minh Tiêu đi theo đằng sau, hắn lấy tấm bản đồ của khu vui chơi ra nhìn một lượt, rồi hỏi: "Chơi trò nào trước đây?"

"Không biết, tôi chưa từng đến khu vui chơi như thế này bao giờ. Cậu nhìn qua xem có gợi ý được trò nào thích hợp với trẻ con không." Đường Lễ Âm lại một lần giữ chặt lấy Đường Tuyết Kỳ, dứt lời bèn khom lưng xuống, buộc lại mái tóc bị bù tại lúc nãy đi mua bóng cho con bé.

Cố Minh Tiêu nghiêm túc nhìn tấm bản đồ.

Bản đồ trong tay hắn được chia làm bốn phần chính, phần lớn trải nghiệm kích thích đều tập trung ở hai khu vực lớn là vũ trụ gió bão và rừng mưa nhiệt đới. Ngoài ra thế giới băng và khu trò chơi điện tử thì nhẹ nhàng hơn một chút, Cố Minh Tiêu ngồi xổm xuống, chỉ vào khu vực thế giới băng đó hỏi cô bé: "Kỳ Kỳ có muốn nghịch tuyết không?"

Đường Tuyết Kỳ vừa nghe thấy có tuyết là đã vui ơi là vui, mỗi khi mùa Đông đến ở Na Uy con bé đều có thể được nghịch tuyết nhưng từ khi về nước cho đến nay lại chưa từng được thấy.

Cô bé ầm ĩ lền đòi đến chỗ này, Đường Lễ Âm lo lắng nói: "Con bé không mặc nhiều đồ lắm, có sợ bị cảm không."

"Yên tâm, bình thường đều không phải tuyết thật đâu nên sẽ không lạnh, mà có lạnh thì chúng ta cũng có thể thuê đồ chống rét trong đó mà." Cố Minh Tiêu giải thích.

Biểu tình của Đường Lễ Âm có hơi mất tự nhiên: "Quần áo kiểu vậy chắc không được sạch sẽ nhỉ."

Cố Minh Tiêu đáp: "Chúng ta qua đó xem thế nào đã, thế giới băng tuyết gần chỗ này nhất, nếu như phải thuê đồ mới vào được bên trong thì chúng ta sẽ đổi sang chỗ khác."

"Được rồi." Đường Lễ Âm đồng ý, Cố Minh Tiêu còn đang muốn nhìn xem đường đi thế nào thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên, anh bảo hắn cứ nghe máy trước đã còn lấy tờ bản đồ qua tự mình nghiên cứu.

Trên màn hình điện thoại của Cố Minh Tiêu nhấp nháy hai chữ Đường Vi

Hắn không muốn nhận điện thoại của cô gái này trước mặt Đường Lễ Âm, bèn ấn vào nút yên lặng rồi cất điện thoại lại vào trong chỗ cũ. Không bao lâu sau, điện thoại lại vang lên, vẫn là người kia gọi đến.

Thấy Cố Minh Tiêu một mực không nhận điện thoại, Đường Lễ Âm nghĩ là do ngại mình nên anh liền bảo hắn mau chóng nghe máy còn dẫn con gái đi ra xa một chút.

Hắn đành phải nghe điện thoại, tiếng nói ở đầu dây bên kia mang theo chút giọng mũi hống hách: "Cố Minh Tiêu sao mà gửi tin nhắn wechat cậu cũng không trả lời, gọi điện cũng không nghe thế hả."

"Tôi đang bận, không để ý đến điện thoại. Có chuyện gì không?"

"Không có chuyện gì thì không thể tìm cậu sao? Hôm nay là Chủ nhật, cậu còn bận cái gì?" Đường Vi không hài lòng nói.

"Tôi đang ở bên ngoài cùng bạn bè, nếu cậu không có chuyện gì nữa thì tôi cúp máy trước nhé, bây giờ cũng không tiện lắm." Cố Minh Tiêu dứt lời, đang muốn cúp máy thì lại nghe thấy người ở đầu dây bên kia "Haizz" một tiếng: "Cậu còn đi với bạn bè làm gì nữa? Mau qua đây đi, bạn mình nói bản thiết kế cần phải thay đổi một chút, anh ấy muốn trực tiếp bàn bạc với cậu."

"Bây giờ sao?" Cố Minh Tiêu nhíu mày.

"Phải đó, anh ấy còn định trưa nay mời cơm cậu nữa. Cậu nhanh qua đây đi, chờ ở cửa hàng nhé." Đường Vi nói.

Cố Minh Tiêu liếc nhìn về người đứng ở phía trước cách đó không xa, Đường Lễ Âm đang ngồi xổm xuống phía sau Đường Tuyết Kỳ, buộc hai quả bóng vừa mới mua lên hai cái tai thỏ trên mũ của con bé.

Hình ảnh này thật sự rất ấm áp, ít nhất cảm giác so với cuộc điện thoại với người bạn học tính khí không tốt kia ra thì thoải mái hơn nhiều. Trong lòng hắn đột nhiên nổi lên một ý tưởng, nói: "Được rồi, lát gặp ở đó."

Đường Vi rất hài lòng cúp máy, rồi ngả người vào trong ghế sofa. Cô bạn gái Chu Lê ngồi bên cạnh, đang xắn một miếng bánh kem sinh nhật lên ăn, nhìn thấy cô ta vui vẻ bấm điện thoại, không giấu được sự ghét bỏ, nói: "Cố Minh Tiêu kia có gì tốt đâu. Không phải kiểu đẹp trai cũng chẳng phải có nhiều tiền, cũng đáng để cậu phải tốn công tốn sức như vậy à."

Đường Vi lườm Chu Lê một cái: "Cậu thì biết cái gì, cậu ta không giống như những người đàn ông khác."

Chu Lê "xuỳ" một tiếng, lơ đễnh nói: "Có cái gì không giống như thế, cũng chẳng phải là mọc thêm một cậu em."

"Ôi dời cậu không hiểu đâu! Cậu ta chính là không giống như những người khác đấy. Cậu xem đi, trước đây đã từng có người đàn ông nào từ chối tôi chưa?"

Đường Vi ngồi xuống, giành lấy cái dĩa trong tay Chu Lê, xắn một miếng kem lên bỏ vào miệng mình, mặt đầy vẻ say mê: "Cậu ta ấy hả, giống như hạt vừng đen trên đống kem bánh này vậy, khi ăn vào có cảm giác đặc biệt."

Chu Lê thực sự không chịu được cái bộ dáng trông như thần kinh này của cô bạn, bèn cầm lên một cái dĩa sạch, đáp: "Thôi đi, theo cái thái độ này của cậu ta với cậu ấy mà, tôi thấy là cậu chẳng có cách nào cưa đổ cậu ta được đâu."

Sắc mặt Đường Vi tối lại: "Sao mà không được? Cậu ta không có bạn gái, tôi lại xinh đẹp thế này, đến lúc đó chuốc người say khướt rồi tôi không tin rằng cậu ta còn khống chế được bản thân mình."

Chu Lê nhàn nhạt nói: "Nói tới nói lui còn không phải xài lại chiêu cũ sao, nếu cậu ta không mắc bẫy thì sao?"

"Sẽ không đâu." Đường Vi nhíu mày lại, đắc ý nói: "Tôi đã nghe ngóng hết rồi, tửu lượng Cố Minh Tiêu bình thường lại ở một mình. Đợi đến khi ván đã đóng thuyền, nếu cậu ta dám không nhận, tôi sẽ rêu rao chuyện này khắp công ty Cố Minh Tiêu cho ai cũng biết."

"Không phải cậu nói Cố Minh Tiêu là phó tổng giám đốc sao? Cho dù có vụ bê bối thế này cũng sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến người ta cả." Cô bạn của Đường Vi vẫn cảm thấy điểm mấu chốt này không đáng tin như trước.

Đường Vi cầm chiếc túi da trên bàn qua, sau đó đứng lên chỉnh lại bộ váy bó sát trên người mình: "Đúng là chẳng ảnh hưởng gì, nhưng bạn học trước đây của chúng tôi đã nói rồi, Cố Minh Tiêu là một người đàn ông rất có trách nhiệm. Hai năm trước đã chia tay với bạn gái cũ, năm ngoái nhà cô gái kia có chuyện cậu ta vẫn đến giúp đỡ, còn cho thêm tiền. Cậu nói xem, loại đàn ông như vậy nếu ngủ với tôi rồi, sẽ phủi mông một cái rồi bỏ đi sao?"

=====

Đường Lễ Âm buộc bóng cho Đường Tuyết Kỳ xong, lúc ngẩng đầu lên liền trông thấy Cố Minh Tiêu đã cúp điện thoại đang đi đến đây, bèn hỏi hắn có phải là có việc gì hay không?

"Có một cái khách hàng đột nhiên muốn thay đổi phương án, tôi đã nhờ trợ lý đưa nhà thiết kế qua rồi."

Đường Lễ Âm nói: "Cậu không cần đi sao?"

"Tôi đã qua cái tuổi đến cuối tuân là phải làm thêm rồi." Cố Minh Tiêu cứ há miệng ra là lại luyên thuyên, hắn giật giật dây bóng của Kỳ Kỳ, nói: "Thế nào rồi, đã đi được chưa nè?"

"Chú Cố, con và Daddy đợi chú lâu ơi là lâu." Đường Tuyết Kỳ ngẩng cái đầu nhỏ nhắn của mình lên nói.

Cố Minh Tiêu nở nụ cười, nhéo cái mũi nhỏ xinh của con bé một cái, đáp lại: "Vậy thì mau đi thôi, chú Cố để con và Daddy phải chờ lâu nên trưa nay chú mời hai bố con ăn một bữa thịt nướng thịnh soạn nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro