1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

đông qua xuân đến,rồi mùa hạ lặng lẽ tới gần.những cây đào trong vườn trường Đại học Ador đung đưa những cánh hoa màu hồng,hương thơm dìu dịu thoang thoảng cùng nhịp bước chân của những người qua đường.
trong khung cảnh buổi sáng tươi đẹp đó,haerin ngồi trước chiếc mây tính,cố vắt óc để điều chỉnh lại trình tự phần mềm.Kết quả là trên màn hình liên tiếp hiện ra dòng chữ : "điều chỉnh thất bại",cô lại kiên trì chỉnh sửa hết lần này đến lần khác.
đúng lúc ấy,tiếng chuông điện thoại trong phòng ngủ vang lên chói tai,leeseo đang đeo tai nghe xem phim tức giận vì âm thanh đáng ghét ấy,cậu chộp lấy ống nghe
"vâng biết rồi,cảm ơn cô" nói rồi,cậu gác máy,nói với haerin lúc đó cứ làm như điếc : "haerin,cô ở dưới tầng nói rằng cod người đến tìm cậu"
"ừ" haerin đáp lại một câu,sau đó mới sực nhớ ra rằng mình đã hẹn với eunchae,vội vàng nhìn vào đồng hồ hiện trên màn hình
"chết rồi ! đã năm giờ rồi sao ?? hôm nay phòng của junghwan có buổi gặp mặt,junghwan hẹn gặp mình lúc năm giờ ở chân cầu thang."
vừa nghe thấy mấy từ "gặp mặt",mắt leeseo sáng bừng lên
"gặp mặt à ?? lee minwoo có tới đó không ?
"có lẽ là có" trừ khi là anh có việc.có điều lee minwoo là một sinh viên thích chơi bời,nên số lần có việc còn hiếm hơn cả sự xuất hiện của Sao Chổi
leeseo chống tay lên đôi má mịn màng,xinh đẹp,thốt lên vẻ ngưỡng mộ : "dù có việc hay không mà được ăn cơm,nói chuyện với lee minwoo thì làm bạn gái của junghwan cũng chẳng có gì thiệt thòi"
người có ngốc đến mấy cũng có thể nhận ra sự chê bai junghwan trong giọng nói của leeseo,huống chi là haerin,nhưng nàng không hề để bụng,vẫn cười ngọt ngào
"junghwan nhà tôi đắc tội gì với cậu đâu mà lại nói xấu người ta như thế ?"
không chờ leeseo nói,eunchae đang nằm đọc sách trên giường cũng nói chen vào
"ý cậu ấy là...cậu ấy không thể hiểu được óc thẩm mỹ hiện đại của cậu để đâu rồi mà lại để mắt đến junghwan !"
"óc thẩm mỹ của mình thì sao ? cậu..."
haerin đang định phản bác lại thì bắt gặp ánh mắt tỏ vẻ đã hiểu rõ của eunchae
haerin co lại như một quả bóng căng bị người khác chọc một lỗ.nàng nhếch khóe môi,không nói nữa,rồi mặc chiếc váy và đi đôi giày màu trắng mà cô thích nhất,buông mái tóc đang túm gọn lại,rồi soi gương.trong gương là khuôn mặt của một cô gái có mái tóc mềm mại buông xõa tự nhiên đến ngang lưng,làm nổi bật làn da trắng mịn và một cơ thể cao ráo cân đối với những đường cong mềm mại.mặc dù gương mặt có vẻ thiếu ngủ,nhưng đôi mắt vẫn rất long lanh,nụ cười dịu dàng xinh đẹp khiến cho ai nhìn thấy cũng phải xiêu lòng.một nữ sinh như vâyn,tuy không phải là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành,nhưng cũng khiến người khác phải trầm trồ khen ngợi.
leeseo nhìn cô từ đầu tới chân một lượt,trong lòng thực sự không nén được sự tò mò
"haerin,nói thật đi,rốt cuộc là cậu có để mắt đến junghwan thật à ?"
haerin cười láu lỉnh,trả lời đầy bí hiểm
"loài sẻ nhạn làm sao biết được chí hướng của loài chim hồng hộc ?"
nói xong,haerin khoác chiếc túi xinh xắn bước ra khỏi phòng trước ánh mắt ngơ ngác của leeseo.khi khép cánh cửa lại,nàng còn loáng thoáng nghe thấy eunchae nói : "chỉ e rằng chí hướng của con chim hồng hộc không ở dưới bầu trời mà là đang chạy trốn..."
haerin hơi sững lại.chạy trốn ư ? không lẽ việc nàng lựa chọn junghwan là một sự chạy trốn ? trong lòng nàng lập tức vang lên tiếng nói kiên định để phủ nhận ngay câu nói này.mặc dù hoàn cảnh gia đình junghwan không tốt,trông anh không cao ráo đẹp trai,nhưng anh là một người chân thành,chính trực,có chí tiến thủ,là một người đàn ông mà nàng có thể nương tựa suốt đời.nàng thích junghwan,nhưng chỉ là trái tim nàng đã trao cho người ấy.

haerin đi ra khỏi kí túc xá,một chàng trai đang đứng dưới gốc đào giơ tay vẫy nàng.đúng là anh không đẹp trai,các nét trên khuôn mặt tạm coi là cân đối,da ngăm đen,cặp kính gọng màu đen càng khiến anh có vẻ thâm trầm của một tri thức.
vừa nhìn thấy junghwan,haerin vội nở một nụ cười rạng rỡ nhất.nàng vươn cánh tay ra,khoác cánh tay của junghwan đang dang ra đón,rồi cùng anh vừa đi vừa cười nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro