2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

trong bữa tiệc ồn ào,haerin vẫn lặng kẽ,junghwan ngà ngà say,ngày thường anh rất ít nói và cẩn trọng,ấy thế mà lúc này càng ngày càng uống vào lại càng nói nhiều.
haerin vốn không thích dáng vẻ của những người đàn ông khi say rượu,nhưng nàng không muốn làm mọi người mất vui,và cũng không muốn để junghwan mất mặt,nên cứ im lặng đếm đầu ngón tay
hai trăm chín mươi hai ngày...cũng chẳng có gì khác biệt so với hai trăm chín mươi hai ngày của người khác,ngày nào nàng cũng bận rộn,đầu ốc quay cuồng vì bản đồ án tốt nghiệp.mấy hôm nay nàng thấy rất bất an,cảm thấy dấu hiệu không tốt của bệnh thiếu máu cơ tim.hôm qua nàng đã tới bệnh viện khám để xác định mình có bị bệnh tim hay không,bệnh viện cũng đã tiến hành chụp CT cho nàng,nhưng vẫn không phát hiện ra vấn đề gì,điều bực mình hơn nữa là các bác sĩ ở đó đề nghị nàng tới khoa thần kinh khám xem sao.
nàng giận dữ bước ra khỏi cổng bệnh viện,miệng lẩm bẩm
"không biết tay bác sĩ này có ra trường bằng cách chạy cửa sau hay không nữa."
"suỵt" junghwan kéo nàng ra xa. "em đừng nói linh tinh,người ta nghe thấy sẽ không hay đâu !"
haerin không nói gì nữa,lặng lẽ đi ra khỏi bệnh viện.càng nghĩ càng thấy đau,haerin đưa tau bóp trán,vô tình ngước mắt lên
lee minwoo đang chăm chú nhìn nàng,đôi tròng mắt đen láy,lanh lợi.nàng đang định mỉm cưới đáp lại anh thì junghwan bỗng đưa tay ôm lấy vai nàng,ghé sát mặt vào nàng,phả hơi thở nồng nặc mùi rượu vào mặt nàng

" haerin,em chưa ăn gì,có phải vì không hợp khẩu
mùi rượu trên người junghwan khiến nàng rất khó chịu nên nàng bất giác đẩy junghwan ra,rồi dịch chiếc ghế lùi về phía sau
"em ăn no rồi."
lee minwoo đưa mắt nhìn cả một bàn thức ăn toàn vị cay,nhấc điếu thuốc ra khỏi đôi môi mỏng,rồi dập tàn trong chiếc gạt tàn
"phục vụ đâu,mang cho người đẹp một bát xúp ngô gà đi."
haerin ăn liền mấy thìa,rồi ngẩng lên nhìn lee minwoo
"rất ngon,không ngờ anh cũng biết chăm sóc người khác."
"điều đó thì khỏi phải nói rồi." jang seoyeon ngồi bên cạnh cô,buông lời khen."cô đừng chỉ thấy minwoo là người ngày thường chơi bời.cậu ấy là một người đàn ông tốt đấy."
"thế sao ? đúng là em chưa nghe thấu bao giờ !". trong những lời khen ngợi lee minwoo nhiều như nước sông của leeseo,chỉ duy nhất chưa có điều này
jang seoyeon dịch ghế tới gần hơn một chút
"kang haerin,tôi có một câu muốn hỏi cô từ lâu."
"chỉ số IQ của em thấp lắm,đừng có hỏi mấy câu khó quá đấy."
"nửa năm trước,lúc ở cửa hàng internet,junghwan và minwoo ở cùng nhau,vì sao cô lại chọn junghwan mà không phải là minwoo ??"
"bọn họ ở cùng nhau à ?" nàng hơi sững người,nhìn lee minwoo bằng ánh mắt khó hiểu rồi lại nhìn sang junghwan
một ngày trước đó mấy tháng,haerin đã đọc truyện cười trên mạng cả tối,đọc đến váng hết cả đầu,khi đứng dậy suýt nữa thì ngã,may mà có junghwan ở phía sau đỡ.khi nhìn thấy junghwan,haerin đã sững người một lúc rồi mới định thần lại và nói lời cảm ơn
junghwan nhìn thấy vẻ hoảng hốt của nàng nên thấy lo ngại
"cô không sao chứ ? có cần tôi đưa cô về không ?" lúc đó nàng mệt tới mức không nói nên lời. junghwan đã coi sự im lặng đó là lời đồng ý,và đưa nàng về tận khu ký túc xá
kể từ hôm đó,junghwan lặng lẽ theo đuổi nàng,giúp nàng bổ túc môn vi tính,rồi ngày ngày dạy nàng học tiếng Anh. junghwan đã không gây cảm tình với nàng bằng sự lãng mạn giả tạo,mà mang lại cho nàng cảm giác an toàn bằng sự quan tâm chu đáo và tình cảm ân cần. chính cảm giác an toàn khi ở bên junghwan đã khiến nàng chấp nhận tình cảm của anh.
nàng nhớ rất rõ,ngày nàng chấp nhận lời yêu anh là một ngày có những bông tuyết nhỏ bay bay,những bông tuyết tinh khiết rơi xuống đất,rồi trong nháy mắt lẫn với bùn đất. cũng chính hôm ấy,lần đầu tiên nàng nhìn thấy lee minwoo của những lời đồn thổi. đúng là trăm nghe không bằng một thấy,anh thực sự đẹp trai,chả trách rất nhiều nữ sinh của trường Đại học Ador lại si mê anh đến thế.
lee minwoo nhìn thấy vẻ ngơ ngác của haerin nên đã trả lời thay nàng
"chúng tôi gặp nhau nhiều lần rồi,nhưng vì tôi rất bình thường nên không dễ dàng để lại ấn tượng cho người khác."
hai người bạn cùng phòng của lee minwoo đùa anh :
"đừng khiêm tốn nữa. cậu,nửa người trên thì có lỗi với tổ quốc,nửa người dưới thì có lỗi với nhân dân. cậu không biết điều đó sao ?"
"đã bảo cậu từ trước rằng đứngg có tới mà dọa người ta,thế mà cậu cứ nhất định đến. bị tấn công rồi chứ gì ?" jeongwoo phụ họa
junghwan mím môi,không nói gì,gắp một miếng thức ăn to tiếng cho vào miệng
jang seoyeon lại kéo ghế,tiến tới gần haerin hơn,hai con mắt một mí tít lại
"nếu lúc đó cô gặp minwoo của chúng tôi,thì liệu có phải là junghwan sẽ không có cơ hội không ?" jang seoyeon vừa dứt lời,một chén rượu bay thẳng về phía anh ta,may mà anh ta phản ứng nhanh bên đã tránh được
cùng với tiếng chén vỡ là tiếng chửi rủa của lee minwoo : "bớt cái mồm nói linh tinh đi"
jang seoyeon trừng mắt nhìn người đối diện,cười với vẻ không thèm chấp
"biết cậu dễ nổi nóng thế này nên bảo cậu tìm một cô gái để bớt bốc hỏa,thế mà cậu lại không nghe ! cậu nhìn xem,junghwan tính tình tốt thế kia cơ mà !"
lần đầu tiên nghe thấy những lời mang tính ám chỉ như vậy,mặt haerin nóng bừng như có lửa đốt,quay lại thì nhìn thấy junghwan đang ngây người nhìn nàng và mỉm cười một cách ngốc nghếch,khiến cô lại càng cảm thấy đứng ngồi không yên.
lee minwoo đã nhìn thấy vẻ bối rối của nàng,nên một chiếc chén nữa lại bay tới,và mục tiêu vẫn là jang seoyeon
"nói năng cho tử tế,cẩn thận không lúc về tôi sẽ cho cậu một trận đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro