chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

trong nửa năm haerin ở bên junghwan,hai người chưa hề cãi nhau lần nào.cho dù tâm trạng có không tốt,nàng cũng không bao giờ gây sự một cách vô cớ như những cô gái khác,hoặc tỏ ra kiêu kỳ trước mặt bạn trai.nàng chỉ ngồi một mình trước máy tính,nhìn lên màn hình.biết rõ rẳng chẳng có ai chờ mình suốt hai mươi tư giờ trên mạng,sẽ không có một chiếc đầu trọc nhỏ nhảy ra,trêu chọc để nàng vui,nhưng nàng vẫn cứ thích ngồi như vậy,dường như chạm tay vào bàn phím nàng mới có cảm giác không bị mất đi.

nhìn cây ngô đồng xanh tốt ngoài cửa sổ,haerin lại nhớ đến mùa hạ gay gắt ất,cây ngô đồng ngoài cửa cũng xanh tốt như bây giờ,nàng ôm gối năm co trên giường,lẩm bẩm rủa các chuyên gia ra đề cấp bốn là biến thái,ra toàn những loại đề mà tư duy của người bình thường không thể nào hiểu được.người bạn thân nhất của nàng là eunchae,trèo lên giường,giằng lấy chiếc gối trong tay nàng

"haerin,lần sau mới thi cấp bốn mà !"
"không thi nữa,căng thẳng chết mất !" cả phòng chỉ có mỗi một mình nàng là chưa thi,không phải vì tiếng Anh của nàng không tốt,mà là vì nàng không hiểu bản chất của cuộc thi cấp bốn,nhìn thấy cạm bẫy mà vẫn cứ nhảy vào không suy nghĩ

"vậy thì cậu cũng phải lên lớp chứ ?"
"không đi ! có lên lớp học cũng vô ích ! lãng phí của cải nhà trường." lúc mới đặt chân vào trường Đại học Ador,haerin đã hạ quyết tâm sẽ học hành tử tế,nhưng đầu óc nàng như được làm từ đá,dù có vẽ thế nào sơ đồ mạch điện vẫn cứ không thông,đèn ba cực thì càng xem càng thấy nhức mắt,chỉ tiếc rằng không thể cắn vỡ tan,còn các bài lý thuyết trừu tượng thì càng không cần nói đến,cứ như là những bài toán đố

eunchae trợn mắt. "cậu đúng là hết thuốc chữa rồi." eunchae là một sinh viên xuất sắc,thường xuyên nhận được học bổng,làm sao mà hiểu được nỗi đau khổ khi lòng tự trọng bị xúc phạm nghiêm trọng của haerin.vẫn chỉ có leeseo là hiểu nàng hơn cả,nàng khẽ vỗ vào lớp màng mặt nạ mới khô một nửa,nửa khuôn mặt màu xanh nhạt như mặt quỷ cái lên nói : "mình thấy tốt nhất là cậu tìm một chàng trai tử tế rồi lấy chồng quách đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro