Chương 2: Liễm phục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Liễm phục*

(*)Trang phục mặc cho người chết

Trong cuộc đời mỗi người luôn luôn xuất hiện một, hai người bạn tốt, cho dù là mấy giờ sáng bạn gọi điện cho người đó cũng không sợ bị mắng, không sợ bị dập máy, chẳng sợ quấy nhiễu giấc ngủ của họ chỉ vì lý do nhà có chuột hay vừa mơ một giấc mộng xuân. Đối với Lâm Ngôn, Doãn Chu là một người như thế, trên đầu dựng thẳng hai chỏm tóc rối bù, luôn mặc chiếc áo sơ-mi nhàu nát, dưới lớp kính dày cộm là hai con mắt mê man không có tiêu điểm, đó là hậu quả của việc ngồi đánh quái hàng giờ liền trước màn hình máy tính.

Hai người bọn họ là hàng xóm cùng nhau lớn lên, học cùng một trường tiểu học, trung học cơ sở rồi tới trung học phổ thông, xây dựng hình tượng "Con nhà người ta" quang huy vạn trượng trong mắt bố mẹ. Từ nhỏ đến lớn, Lâm Ngôn cho dù có cố gắng chăm chỉ học tập như thế nào đều bị việc Doãn Chu thường xuyên trốn học đi chơi mà vẫn đạt thành tích cao chọc tức đến hộc máu, mà Doãn Chu vô luận thành tích có cao bao nhiêu đều bị cha mẹ lấy hình tượng Lâm Ngôn chăm chỉ cố gắng ra mà nhắc nhở khiến cậu tức đến mức ăn không ngon ngủ không yên. Đợi đến khi điền nguyện vọng vào trường đại học, hai người uống rượu cáo biệt, chúc mừng mỗi người đi một ngả, ai ngờ Doãn Chu lại lẩm cẩm viết nhầm, kết quả vào học chung một trường với Lâm Ngôn, điều này khiến cho hai người lòng đầy bi phẫn, chỉ có thể tiếp tục tương ái tương sát.

Sau này chọn chuyên ngành, Doãn Chu chọn công nghệ thông tin còn Lâm Ngôn lại theo lịch sử, từ nay về sau hai người chính thức đường ai nấy đi. Không có áp lực cạnh tranh, hai người dần dần trở thành bạn bè thân thiết, cùng nhau chơi game, ghẹo gái, giả mạo đối phương, giúp nhau điểm danh mỗi khi trốn học, phối hợp vô cùng ăn ý.

Chỗ cũ là chỉ bar Dark.

Lâm Ngôn vừa vào cửa, liếc mắt liền thấy Doãn Chu đang khoác lác với một cô nàng bên quầy bar, nỗi thất vọng nổi lên, Lâm Ngôn đứng bên cạnh kêu vài lần hắn mới quay sang, một tay mở nắp chai bia, chanh chua nói: "Ai ui, gọi điện không bắt máy, nhắn tin cũng không thèm trả lời, vừa hẹn hò với em nào sao?"

Lâm Ngôn tu một hơi hết nửa chai, lấy lại bình tĩnh nói: "Quỷ Đả Tường*, làm tao đi lạc."

*Quỷ Đả Tường: là lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, bị khoanh trong một vòng tròn không thoát ra được. Hiện tượng này có thật. Đã có nhiều người gặp phải. Có nhiều cách lý giải, như do ma quỷ che mắt hoặc do tâm lý con người đi trong bóng tối không đi một đường thẳng mà đi đường cong nên sẽ quay lại điểm ban đầu dẫn tới việc đi lòng vòng ở một chỗ, do địa hình đặc biệt dẫn tới não bộ xác định sai phương hướng.

"Quỷ Đả Tường?!" Doãn Chu quan sát Lâm Ngôn nửa ngày, nhìn Lâm Ngôn một bộ "Ta đây không nói chơi", nhịn không được cười khan: "Nha, có bệnh a, có bệnh phải mau mau đi chữa mới được. Đi, anh dẫn mày đi khám."

Lâm Ngôn vì chuyện này mà tâm trạng cực kỳ phiền não, lúc này bị Doãn Chu trêu đùa, liền đặt chai bia xuống, hai tay đập bàn, hướng vào lỗ tai Doãn Chu mà cao giọng rống to: "Tao! Gặp! Quỷ!!!!"

Âm lượng lớn như vậy, hơn một nửa người trong quán bar đều nghe rõ nhất thanh nhị sở*, tất cả xoay người dùng ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm Lâm Ngôn.

*nhất thanh nhị sở: nghe rõ mồn một

Doãn Chu sờ sờ mặt, nói thầm việc này thật quá dọa người, nghĩ nghĩ liền ngẩng đầu lên, mờ mịt nói: "Nữ quỷ à? Có đẹp không?"

Lâm Ngôn giống như nghe được một tiếng "Kétt" thật nhỏ nhẹ nhàng lướt ngang qua quầy bar, cả người không khỏi run rẩy.

Sau đó, Lâm Ngôn thuật lại tất cả mọi việc đã xảy ra với cậu trong buổi tối ngày hôm nay cho Doãn Chu nghe, nhưng vừa nói đến một nửa cậu liền hối hận. Người đối diện rõ ràng lộ ra bộ dạng hưng phấn, đôi mắt vạn năm không có tiêu cự bây giờ lại lập lòe ánh sáng, xoa xoa hai tay lắp bắp nói: "Chuyện này rất không khoa học, không đúng, rất khoa học, ngày mai tao phải xin vào phòng thí nghiệm, nói không chừng có thể tìm ra một phát hiện vĩ đại."

Lâm Ngôn hận không thể hung hăng đập chai bia lên đầu hắn.

"Mày cứ từ từ mà uống, tao đi đây."

Người phía sau lập tức cuống quýt đuổi theo, gãi gãi đầu: "Được rồi được rồi, đùa với mày tí thôi, uống trước đã, uống xong lại qua chỗ tao ngủ một đêm."

"Tao dương khí nặng, nếu là nam quỷ chắc chắn sẽ tự động chạy mất, còn là nữ quỷ thì nhất định sẽ quỳ dưới quần bò của anh đây."

Lâm Ngôn chở Doãn Chu về nhà hắn, kỳ thật trong lòng Lâm Ngôn rất cảm kích Doãn Chu, nghĩ thầm có bạn thật là tốt, dù là chuyện không tưởng hắn cũng chịu tin, nhưng chờ đến khi nhớ tới nơi mình đang định đến Lâm Ngôn liền hối hận, nguyên nhân rất đơn giản, phòng của Doãn Chu bẩn đến mức nếu bạn là một người sống sẽ không tình nguyện đặt chân vào đó nửa bước.

Vừa đẩy cửa ra, chứng kiến cảnh tượng trước mắt, trong lòng Lâm Ngôn không khỏi thét lớn, thà để tao về nhà bị quỷ hù chết cho xong, có trời mới biết kĩ sư phần mềm tại nhà có thể lôi thôi đến mức nào nữa, hơn mười mét vuông phòng thuê, sàn nhà vứt đầy rác rưởi cùng quần áo, trên bàn còn có mấy ly mì đang ăn dở, vài cái trong đó bị lấy làm gạt tàn, nước mì xám tro lơ lửng vài mẩu thuốc lá, không biết đã để đó bao lâu, tản ra mùi hôi thối ẩm mốc.

Laptop bị ném lên giường, trên màn hình, một hàng chữ không ngừng nhảy lên, Doãn Chu nhào tới nhìn thoáng qua, rên rỉ nói: "Vòng lặp vô hạn, phải cài lại chương trình nữa rồi~" Nói xong cũng không quản Lâm Ngôn, chính mình tựa vào đầu giường, ôm laptop ấn dừng gỡ lỗi, ngón tay thon dài lướt nhanh trên bàn phím.

"Ngăn tủ có đồ ăn, đói bụng tự mình lấy."

Lâm Ngôn mở ngăn kéo ra, cẩn thận kiểm tra toàn bộ lương thực dự trữ của Doãn Chu, có mấy loại mì ăn liền, bún, dưa muối, đồ hộp, cùng một số lượng lớn xúc xích, giăm bông sắp hết hạn... Người này lỡ một ngày nào đó "ngỏm", chỉ dựa vào chất bảo quản trong cơ thể cũng có thể chống đỡ được ba mươi mấy năm, nếu người xưa cũng được như thế này thì các nhà lịch sử học đã có thể bớt được bao nhiêu việc.

"Có quần áo sạch sẽ không? Quần áo của tao bị mưa ướt rồi, cho tao mượn một bộ."

"Dưới đất, nhặt bừa đi."

Cảm giác được ánh mắt giết người của Lâm Ngôn đang bắn về phía mình, Doãn Chu không tình nguyện đứng lên, chậm chạp mở cái thùng dưới chân: "Có, có, mỗi tuần mẹ tao đều giặt sạch quần áo mang lên, những cái này đều rất sạch sẽ thơm tho a."

Nói xong liền tiện tay ném một cái áo thun qua.

"Mỗi lần nhận hạng mục đều kiếm được rất nhiều tiền mà mày còn ở chỗ tồi tàn như thế này, ngay cả máy giặt cũng không mua, chất lượng sinh hoạt không bằng con chuột, tiền để làm gì, còn sợ ông già nhà mày không cho tiền cưới vợ à?!"

Lâm Ngôn cởi áo, mở áo thun chui vào, đầu trùm trong lớp áo, thanh âm rầu rĩ: "Lấy cho tao cái quần."

Doãn Chu "Ừ" một tiếng, khinh thường nói: "Mày thì biết cái rắm, khi còn sống một người có thể chiếm được bao nhiêu không gian, lúc chết rồi cũng là một cái quan tài, để ý nhiều như vậy để làm gì?" Nói xong còn liếc liếc Lâm Ngôn, cười gian: "Tiểu Lâm Tử dáng người có được nha, không uổng công chăm chỉ tập thể hình."

"Mày còn dám kêu Tiểu Lâm Tử, anh đây cho mày biết cái gì gọi là đàn ông!"

Lâm Ngôn cầm ấm điện bên giường, lau sạch bụi, chậc chậc đến trật cả lưỡi: "Đủ ghê tởm."

Doãn Chu không để ý tới hắn, vừa tìm trong thùng vừa lầu bầu một mình: "Tao nhớ rõ có cái quần bò mới mua, đâu rồi... A? Đây là cái gì? Chẳng lẽ mẹ để quên quần áo ở đây?"

Lâm Ngôn cầm ấm nước, vừa quay lại liền nhìn thấy thứ trong tay Doãn Chu, da đầu không khỏi run lên.

Đây là...

Một tấm vải lụa đỏ thẫm, đường viền màu đen, tay áo rộng thùng thình rũ xuống, trên cổ tay đầy những họa tiết thêu rất tinh tế. Doãn Chu tò mò rũ rũ muốn ướm thử, Lâm Ngôn liền kêu lên: "Bỏ ra, đừng đụng vào nó!"

Nhìn Lâm Ngôn tái mặt, Doãn Chu cũng cảm thấy có chút bất thường, thuận tay ném cái áo lên giường.

"Đây là liễm phục. Dành cho người chết." Lâm Ngôn vô lực nói.

Doãn Chu lập tức biến sắc.

"Nó" đang ở đây.

Doãn Chu nhìn xung quanh phòng một lần, giống như muốn làm dịu bầu không khí khẩn trương này, hắn cười gượng hai tiếng: "Chắc là mày nhầm thôi? Để tao gọi điện cho mẹ, hỏi xem có phải bà ấy để lại không."

Lâm Ngôn nhìn bộ quần áo kia, suy sụp nói: "Không cần, tao lấy chuyên môn của mình ra thề."

Hắn có chút tức giận, nghĩ thầm mặc kệ là thứ gì, dọa cậu thì thôi đi, hiện tại ngay cả bạn bè của cậu cũng dám động tới, đây là minh mục trương đảm* xem Lâm Ngôn này là quả hồng mềm đây mà*

*minh mục trương đảm: trắng trợn táo bạo

**quả hồng mềm: người dễ bắt nạt

Nhất thời cả hai đều không nói gì, trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng kim đồng hồ tích tắc vang lên.

Dưới ánh đèn, xiêm y đỏ thẫm thẳng tắp như tờ giấy phủ khắp giường, mặc dù màu sắc rực rỡ lại mang đến vẻ âm trầm đáng sợ, phong cách cổ xưa cùng họa tiết thêu tay đẹp đẽ quý giá nhưng từ đầu tới đuôi chỉ tản ra một loại hơi thở lạnh lẽo cực đoan mà dương gian không hề có.

Mười phút sau.

Lâm Ngôn cầm chìa khóa xe trên bàn, thở dài nói với Doãn Chu: "Tao về đây, thứ này muốn nhằm vào tao, nếu ở lại thế nào cũng liên lụy đến mày."

Doãn Chu hung hăng phun điếu thuốc ra: "Mày mẹ nó thiếu thao, thân thể bé nhỏ này của mày bị quỷ ăn thì xương cũng chẳng còn, ngoan ngoãn ở lại đây đi."

Lâm Ngôn vừa định nói thêm liền bị Doãn Chu đánh gãy: "Hai ta có giao tình mặc chung một cái quần, nếu mày xảy ra chuyện thì tao biết giải thích thế nào với cha mẹ mày? Đừng gây thêm chuyện cho anh đây, muốn đi thì chờ trời sáng rồi nói ."

Nói xong liền chui xuống gầm giường tìm nửa ngày được một cái laptop, đưa cho Lâm Ngôn: "Hai thằng đàn ông có thể bị quỷ hù chết sao? Mau mau, dotakill.*"

*giết danh dự (dotakill): nguyên gốc là 杀dota, được nhận khi giết từ 3 đối thủ liên tiếp trở lên. Theo mình tra là vậy, ai biết xin chỉ giáo~

Lâm Ngôn trầm mặc một hồi, dùng sức mở laptop, cười mắng: "Cái này là mày yêu cầu nha, anh đây không khách sáo nữa!"

Ánh đèn lúc sáng lúc tối, không khí trong phòng càng lúc càng trở nên lạnh lẽo, Lâm Ngôn bằng trực giác biết được có cái gì đó đang chăm chú nhìn chằm chằm vào cậu, có lẽ là một gương mặt trắng bệch, mặc trang phục đỏ thẫm, xót xa nói: "Ngươi sắp đến ngày chết rồi."

Hôm nay nhất định là đêm quái lạ nhất trong suốt hai mươi hai năm cuộc đời của cậu, Lâm Ngôn nghĩ, trời sáng mau lên đi, sáng rồi thì mọi chuyện sẽ kết thúc.

Liễm phục đỏ thẫm cứng ngắc như một cái xác đã lâu nằm trên giường, tay áo xếp thành tư thế gượng gạo, phảng phất như muốn nhắc nhở cậu, mọi chuyện mới chỉ bắt đầu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro