Chương 69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà xưởng trống trải dơ bẩn, cửa kính nát rơi đầy đất nên  không ngăn được gió to mưa to, trong này còn lạnh lẽo, ẩm ướt hơn so với bên ngoài.

Doãn Triệt nhắm mắt lại, không nói tiếng nào, mấy người còn lại chán muốn chết mà chơi điện thoại. Thời gian từng giây từng phút trôi qua,  đến lúc 6 rưỡi, tiết tự học buổi tối ở Nhất Trung hẳn là đã bắt đầu rồi, Tưởng Nghiêu còn chưa quay lại.

“Triệu ca, họ Tưởng kia sao đi lâu thế?” Phan Huy hỏi.

“Tám phần là trốn rồi.” Triệu Tranh Thắng lại đợi một lát, không kiên nhẫn đi đến trước mặt người bị trói ngồi xổm xuống “ Bạn học đáng yêu,  bạn trai cậu không cần cậu rồi, làm sao bây giờ nhỉ? Cho cậu gọi điện thoại kêu hắn quay lại được không, bằng không cậu phải chịu khổ rồi.”

Doãn Triệt nhắm hai mắt: “Cút.”

“Ha, cũng là bộ dáng ngông cuồng này.” Triệu Tranh Thắng đứng lên “ Mày đừng tỏ ra kiêu ngạo, tao nói cho mày biết, tao nhớ rõ mày sợ cái gì.”

Hắn tìm ra gậy kích điện ở đống hỗn loạn bên cạnh: “Hỏi mày một lần nữa, gọi không?”

Doãn Triệt mở mắt ra, đáy mắt không có độ ấm: “Lại trả lời mày một lần, cút.”

Triệu Tranh Thắng giơ tay lên hung hăng nện cây gậy xuống: “Không biết tốt xấu!”

Doãn Triệt kêu rên, ngã xuống đất lăn nửa vòng, giống một con cá bị vứt lên bờ, giãy giụa hai cái liền bất động.

Không có sức động đậy, trước mắt choáng váng.

“Lại giả chết? Mày cho rằng ông đây sẽ mắc mưu hả?” Triệu Tranh Thắng thuận tay lấy bao thuốc lá, đưa một điếu vào miệng, tự mình gọi điện thoại.

“Đm, hắn dám tắt máy.”

Doãn Triệt cười nhẹ: “ Kế hoạch thất bại hả?”

Lời này hoàn toàn chọc giận Triệu Tranh Thắng: “Con mẹ nó, họ Tưởng kia cũng bỏ cả người yêu hắn, chúng ta còn khách khí cái gì? Đè cậu ta lại.”

Vài người còn lại lập tức đi tới cởi dây thừng, đè tay chân cậu lại. Triệu Tranh Thắng đạp lên bụng cậu một cái, tiếp theo mở cây kích điện, từng chút đưa đến gần cậu: “Dù sao cái đồ chơi này cũng không làm chết người, chúng ta thử xem ai không chịu nổi trước.”

Cây gậy kích điện này dí vào người không biết đau bao nhiêu nên Triệu Tranh Thắng không dám ra tay tàn nhẫn.

Chỉ là trái tim cậu từng đợt  đau nhói.

Doãn Triệt cuộn tròn thân thể, tận lực che chắn bộ phận quan trọng nhưng điện vẫn như cũ len lỏi đến toàn thân.

Nhờ từng bị giất điện ở bệnh nên cậu có chịu được vài phút, nhưng mà vài phút sau, phòng tuyến bắt đầu sụp đổ.

Cậu không chịu nổi mà phát run, run rẩy, dạ dày kịch liệt nôn nao, ngăn không được mà nôn khan.

Cây gậy vẫn như cũ không ngừng đánh xuống.

Triệu Tranh Thắng vừa mắng vừa đánh gậy vào người cậu, trong miệng ngậm tàn thuốc khi sáng khi tắt.

Doãn Triệt tận lực trốn tránh, trong lúc vô tình liếc mắt  thoáng nhìn ánh lửa hồng cam đó, lập tức ngơ ngẩn, ánh mắt dại ra.

Cậu nhìn chằm chằm thật lâu, lâu đến đồng tử chậm rãi thu nhỏ lại, cảnh vật trước mắt  trở nên mơ hồ không rõ, cậu hoảng hốt nhận ra dường như khuôn mặt của Triệu Tranh Thắng trong ánh lửa trở nên vặn vẹo, trở thành khuôn mặt của nhiều năm trước.

Rất quen thuộc…… Hết thảy đều rất quen thuộc.

Cậu mờ mịt mà nhìn bốn phía.

Nhà xưởng tối tăm, khói tàn thuốc nóng bỏng bốc lên, liên tục giật điện, Alpha đè tay chân cậu lại, những thanh  thép chất đống ở bên cạnh……

Đau đớn cùng tuyệt vọng.

Từng trận điện kích thích thần kinh, tia lửa toé lên, tựa hồ châm lên thứ gì đó trong cơ thể. Trong đầu hỗn độn của cậu chỉ một thoáng xuất hiện một ý niệm, cậu đã từng tự hỏi vô số lần cái ý niệm ấy:

Vì sao khi đó không chết đi nhỉ?

Nếu khi đó chết đi thì sẽ không mơ màng hồ đồ mà sống mười mấy năm này, sẽ không gặp được Tưởng Nghiêu, sẽ không dấy lên hy vọng đi chữa bệnh, sẽ không phải trải qua hết thảy……

Khát vọng sống bị vùi dập của cái ngày ấy thật vất vả mới được Tưởng Nghiêu nhen nhóm lại một chút nhưng vẫn không đủ, không thể trị khỏi bệnh.

Cũng không có thể giữ Tưởng Nghiêu lại.

Có lẽ từ lúc bắt đầu cũng chỉ có cậu xem là thật. Tưởng Nghiêu có lẽ không phải nhất thời xúc động phạm sai lầm mà là giống Doãn Trạch nói, chỉ ham mới mẻ cùng cậu chơi đùa mà thôi.

Loại khả năng này không phải cậu chưa từng phỏng đoán qua, chỉ là không muốn nghĩ thôi.

Cậu không muốn biến Tưởng Nghiêu thành một người xấu xa.

Kỳ thật cậu cũng không rộng lượng gì cả. Cậu cũng muốn cãi nhau một trận với Tưởng Nghiêu, thậm chí vung tay đánh nhau, không bao giờ muốn tha thứ cho Tưởng Nghiêu. Nhưng cậu lại cảm thấy không cần thiết.

Đại khái là người sắp chết nên tâm cũng thiện.

Tưởng Nghiêu nói cậu không hiểu chuyện, ít nhất thì ở phút giây cuối cùng, cậu muốn lưu lại cho Tưởng Nghiêu một ấn tượng rằng cậu có hiểu chuyện, yên lặng mà rời đi. Không cần phải nhắc với người mới về cậu, chỉ nhớ rõ cậu là “ Beta thật mất hứng”.

Trong cổ họng ẩn ẩn dâng lên một cổ tanh ngọt, đôi mắt phát đau, Doãn Triệt nhẹ nhàng mà hít hít mũi.

“……” Triệu Tranh Thắng dừng tay “Khóc gì mà khóc, biết đau?”

Người trên mặt đất không trả lời, cứng đờ nằm ở đấy, đồng tử hơi hơi tan rã.

Không kêu đau, cũng không kêu cứu mạng, nước mắt từ từ chảy xuôi ra.

Thực yên lặng, yên lặng đến giống như đã chết.

Triệu Tranh Thắng đóng gậy kích điện, ném qua một bên: “Nói chuyện! Nghe thấy không! Đừng giả chết!”

Người trên mặt đất vẫn không đáp lại.

Triệu Tranh Thắng lại lấy điện thoại ra, thiếu chút nữa không cầm chắc, vừa gọi được lập tức kêu: “Họ Tưởng! Người yêu cậu ....”

“Phanh!” Cửa nhà xưởng bị đá văng.

Người tới nhanh chóng chạy đến trước mặt họ.

“Cuối cùng cậu cũng tới.” Triệu Tranh Thắng chỉ vào người trên mặt đất “Nhìn xem người yêu cậu khóc thành cái dạng gì rồi kia kìa.”

Doãn Triệt nghe tiếng chấn động lớn mà ý thức quay về, lao lực mà chớp chớp mắt nhưng vẫn không thấy rõ, cậu muốn giơ tay lau lau mặt, nhưng tay đang bị túm nên không động đậy được.

Người tới đi đến trước mặt cậu ngồi xổm xuống, hỏi: “Cậu có khỏe không?

Những lời này giống như từ nơi nào đó rất xa vọng tới.

Nhưng cậu nghe rõ, là giọng của Tưởng Nghiêu .

“Không tốt lắm.” Cậu nỗ lực nhìn Tưởng Nghiêu kéo khóe miệng, chất lỏng chảy qua miệng, không biết là máu hay là nước mắt “ Anh ơi, em muốn chết.”

Ý thức lại bắt đầu tan rã, trong thân thể càng thêm kịch liệt run rẩy, thứ vừa mới được châm lên càng rõ hơn, phảng phất tùy thời sẽ bùng nổ như một ngọn núi lửa ngủ đông thiêu đốt cậu cháy rụi.

Tưởng Nghiêu chế trụ vai cậu, sức lực rất lớn, hắn nắm khiến cậu phát đau, thanh âm tựa hồ đang run rẩy: “Anh không cho……”

Không cho? Dựa vào cái gì.

Tưởng Nghiêu nghiền nát dũng khí của cậu thành tro tàn rồi lại không cho cậu chết.

Mấy người đang túm chân tay cậu không biết vì sao đều buông lỏng tay ra, Doãn Triệt nâng tay phủ lên mu bàn tay của Tưởng Nghiêu, cậy từng ngón tay của hắn ra.

“Cậu trở về đi…… Chuyện sau đó, tôi sẽ tự mình xử lý.”

“Em sẽ xử lý cái mẹ gì!” Tưởng Nghiêu đột nhiên cuồng loạn, bắt lấy bả vai cậu lay mạnh “Em ngoại trừ tự mình hại mình cùng tự sát thì sẽ làm gì! Trị bệnh là như vậy sao!”

“ Không thì sao.” Doãn Triệt không còn tinh lực mà tự hỏi  làm sao hắn biết được, chỉ muốn nhanh kết thúc hết thẩy những việc đáng buồn này “Tôi đã trị không khỏi, chúng ta cũng chia tay, cậu còn quản tôi làm gì.”

“Anh phải quản! Chúng ta không chia tay, em cũng không được chết, nghe thấy không! Anh không cho em chết!”

Tưởng Nghiêu rống khiến cậu súyt ù tai, trong thân thể phảng phất có thứ gì đó nổ tung, xé rách cậu thành muôn vàn mảnh nhỏ.

Mặt nạ bình tĩnh hoàn toàn vỡ vụn, cậu không có biện pháp đeo vững nữa.

“Dựa vào cái gì phải nghe…… cậu có tư cách gì chứ?” Cậu mê mang mà giương mắt nhìn, nhìn hình dáng mơ hồ trước mặt  “Tưởng Nghiêu, xin cậu cút ngay được không…… Tôi không muốn nhìn thấy cậu, một chút cũng không muốn tha thứ cho cậu, tôi đã hận cậu thấu xương tủy…… Hiểu không? Đã hiểu thì cút, cho tôi chết thanh tịnh một chút.”

Tưởng Nghiêu ôm chặt cậu, thân thể kịch liệt run rẩy.

Luôn là như vậy, rõ ràng người bị vứt bỏ chính là cậu, muốn chết cũng là cậu nhưng Tưởng Nghiêu lại luôn có biểu cảm thống khổ vạn phần hơn so với cậu, thanh âm cũng nghẹn ngào:

“Đừng hận anh……”

“ Tôi nói cút……”

“ Xin em đó……”

“ Tôi bảo cậu cút cơ mà!!!”

Doãn Triệt duỗi tay, dùng hết chút sức lực cuối cùng đẩy người trước mặt, bỗng nhiên, có thứ gì rơi trên mu bàn tay.

Ấm áp, ướt át.

Cậu giật mình.

“…… Hận thì hận đi, chỉ cần em có thể sống.”

Tưởng Nghiêu kéo tay cậu, nhanh chóng đè sát vào cổ cậu.

Răng nhọn sáng ngời, nhằm đúng vết sẹo mà cắn.

Đồng tử Doãn Triệt co rút.

Đau, so với bị tàn thuốc xuyên qua tuyến thể còn đau hơn, trừ bỏ đau thì cậu không còn cảm nhận được gì khác.

Cậu phản ứng giãy giụa kịch liệt, nắm tay dùng sức đập sau lưng Tưởng Nghiêu nhưng Tưởng Nghiêu giống như dã thú cắn con mồi, chết cũng không ngừng miệng, ngang ngược mà rót pheromone vào máu cậu.

Thứ cuồn cuộn nóng bỏng trong cơ thể tựa hồ tìm được nơi chui ra, vừa lúc tiếp xúc với pheromone của Alpha thì ngọn núi yên lặng rốt cuộc bùng nổ.

Hung mãnh làm cho người ta sợ hãi, trong chớp mắt liền chiếm lĩnh hết thảy lục phủ ngũ tạng.

Doãn Triệt muốn gào rống nhưng cổ họng lại không phát ra được thanh âm, chỉ có thể trừng lớn mắt, ánh mắt không có tiêu cự mà dừng ở nơi xa.

Sức lực nhanh chóng bị xói mòn, cánh tay dần dần buông xuống.

Trước lúc ngất đi, cậu cảm nhận quanh hơi thở lẫn vào một mùi vị khác thường, là mùi vị cậu chưa bao giờ ngửi qua.

Nồng đậm.

Phảng phất ẩn chứa sức lực sinh mạng vĩnh viễn sẽ không suy bại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro