Chương 40: Không muốn biết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khuôn mặt nhỏ nhắn nâng lên, không chút sợ hãi nói: 

"Em lúc đầu cho đó là lễ tiết bình thường ở nước ngoài, anh hai ở Mỹ gần 20 năm nên bị ảnh hưởng là điều dễ hiểu. Nhưng sau em đã tự đi tìm hiểu từ rất nhiều nguồn, hôn thân mật thăm hỏi giữa những người thân là hôn ở mặt, không ai lại hôn trên môi cả. . . . . ."


"Đi ra ngoài! !" 

Biện Bạch Hiền lại càng quát to lớn, sắc mặt đen kịt rất dọa người.


Thái Nghiên nhìn bóng lưng anh thật lâu thật lâu, đôi con ngươi ngập trong nước, nức nở nghẹn ngào lên tiếng: 

"Em chưa từng cùng ai hôn như thế."


Đó là lần đầu tiên.


Cô đã giữ gìn nụ hôn đầu tiên suốt 17 năm trời.


Lúc cô còn đang tự mình uất ức thương tiếc đưa tiễn nụ hôn đầu, thì bóng lưng phía trước đã xoay ngược lại tiến về phía mình. Tay cô đột ngột bị anh nắm kéo mạnh lên, hai quyển sách đang ôm trong ngực cũng rơi xuống đất. Cô sợ hãi, đau đớn hét lớn lên nhưng anh ngoảnh mặt ngó lơ, tiếp tục đẩy mạnh lưng cô vào tường, tay trái anh chống lên phía trên đỉnh đầu cô, cúi người thấp xuống cho đến khi chóp mũi hai người chạm vào nhau.


"Em nhất quyết phải nghe câu trả lời?"


Thái Nghiên có dự cảm không tốt, mặt trắng như sương đêm.


Anh đáng sợ quá, Thái Nghiên không dám nhìn vào ánh mắt đỏ rực kia, thống khổ nghiêng đầu đi: 

"Em. . . . . . em không muốn nghe nữa. . . . . ."


Anh dùng hai ngón cái và trỏ bấm vào khuôn mặt cô, ép cô phải nhìn vào mắt mình: 

"Vậy em đoán thử xem, đoán vì sao anh lại hôn em như thế, đoán xong rồi nói cho anh nghe với, được không?"


Nước mắt cô dâng trào, ba hồn bảy vía như bay sạch lên chín tầng mây, thở hổn hển cầu xin: 

"Anh hai đừng nói gì hết, em không muốn nghe gì nữa, xin anh!"


Cô dùng hết sức lực giơ tay đẩy mạnh ngực anh ra, nhào người chạy về phía cửa, cả sách cũng không cần.


Trong phòng lại trở về sự an tĩnh vốn có, tay đang chống trên tường của Biện Bạch Hiền co mạnh lại thành một nắm đấm, rồi đấm liên tục lên tường cho đến khi máu tươi phun trào ra. Lồng ngực anh đau quá, nó hình như đã mất đi trái tim chỉ còn sự mênh mông trống trải và dâng đầy cảm giác tội lỗi.


Cảm giác ấy như từng đợt sóng ùn ùn kéo đến, liên tục nhấn chìm anh, giam cầm anh làm anh sắp chết ngạt trong vùng nước lớn ấy.


***


Lúc Thái Nghiên vừa đến kí túc xá trường thì trời đổ mưa rất lớn.


Thời tiết tháng bảy luôn luôn biến đổi thất thường, Thái Nghiên và Mĩ Lợi ôm một đống sách từ lớp chạy về kí túc xá, khi đến nơi hai cô gái đều ướt như chuột lột.


"Không có thang máy, phòng chúng ta lại tận trên lầu năm, leo lên tới nơi chắc tớ thành cái xác mất." 

Mĩ Lợi nói thầm một câu.


Thái Nghiên vẫn ngắm nhìn cơn mưa, lúc này mới hồi hồn, cảm thấy hai tay có chút mỏi, vẫy vẫy tay nói: 

"Cố lên thôi."


"Không ai giúp cậu mang lên sao? Anh cậu hôm nay không tới."


"Anh ấy bận." 

Cô cẩn thận nhìn từng bậc thang dưới chân, gương mặt được nước mưa tưới qua càng thêm trắng hồng diễm lệ.


"Tiếc quá! " 

Mĩ Lợi tiếp tục dán sát vào người cô: 

"Anh hai cậu đối với cậu rất tốt đó nhá, lần trước thấy cậu bị đau bụng vì tới tháng thì lo lắng chăm sóc cậu cả đêm. Giờ vào năm học, một tuần hai anh em mới gặp nhau được một lần, hai người có nhớ nhau không?"


Thái Nghiên cảm thấy khó chịu vì tóc ướt dính bệt cả vào mặt, nhưng hai tay đang bận nên đành lấy hai bả vai cọ cọ, giọng nói trong trẻo: 

"Cậu hâm mộ thì tớ tặng anh hai cho cậu đó nhưng hình như cậu cũng có một ông anh ở nhà mà."


"Xì, đừng nhắc tới anh Thế Huân, suốt ngày chỉ biết trách mắng tớ thôi."


Thái Nghiên run lên, mắt liếc nhìn Mĩ Lợi, tinh thần lại có chút sa sút.


Giữa Mĩ Lợi và Thế Huân sẽ không bao giờ xuất hiện những việc hoang đừng như thế và những cặp anh em khác cũng vậy. Nhưng cô và Biện Bạch Hiền lại..........


Mĩ Lợi quay đầu nhìn cô: 

"Cậu làm sao thế? Đứng đây cho gió thổi khô y phục hả?"


Thái Nghiên tiếp tục gằn hỏi: 

"Mĩ Lợi, anh cậu với cậu bình thường có những hành động thân thiết không, có khi nào ôm nhau hay hôn nhau không?"


Biểu tình của Mĩ Lợi nhất thời như nuốt phải một quả trứng gà còn vỏ.


Cô nàng đen mặt, một hồi lâu nghiêm túc trả lời: 

"Không bao giờ có việc đó đâu vì anh tớ bảo tớ nhìn giống như một con heo."


Thái Nghiên ngẩn ra không kịp phản ứng với lời nói của cô nàng.


"Cậu cảm thấy anh ấy sẽ chủ động hôn một cái đầu heo không?" 

Mĩ Lợi bĩu môi nói.


Giờ thì Thái Nghiên đã hiểu.


Hàng chân mày cô nhíu lên, làm ra vẻ ghê tởm, đẩy đẩy khuôn mặt Mĩ Lợi: 

"Cậu đúng là giống heo thiệt đó!"


"Mẹ nó, cậu mới. . . . . ." 

Còn chưa nói xong, chân đã không giữ được thăng bằng làm sách trên tay rơi xuống đất, Mĩ Lợi níu lấy thang gác để khỏi ngã, mở miệng hét lên: 

"Kim - Thái - Nghiên! !"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro