Chương 41: Chuyện phiền toái tìm tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm vào phòng, hai cô nhóc phát hiện mình chung phòng với một nữ sinh lạ.


Năm nay xếp lại lớp mới nên có nhiều bạn học còn chưa kịp quen mặt. Lúc này nữ sinh kia đang ngồi thong thả trên giường, cẩn thẩn tỉa lại bộ móng tay cho thật đẹp. Thái Nghiên mang đống đồ thả lên giường mình, định quay đầu chào hỏi làm quen thì nghe giọng nói Mĩ Lợi từ phía sau.


"Bạn ơi " 

Mĩ Lợi ôm sách cau mày, hỏi cô ta: 

"Tầng dưới này là của tớ mà?"


Cô nữ sinh không buồn ngẩng đầu, tiếp tục tỉa tỉa mười móng tay xong mới ngước mắt: 

Thế à? Thế tên của cô đâu?"


Mặt Mĩ Lợi nghẹn đỏ: 

"Tớ dùng đã liên tiếp hai học kì! Còn cần phải viết tên sao? !"


Cô ta nghe xong gật đầu một cái, cất giọng không lớn nhưng gằn từng chữ: 

"Nói nhảm xong thì cút lên tầng trên mà ngủ đi, đừng làm phiền tôi nữa. Tầng này tôi muốn thì chính là của tôi. Sẵn tiện nhắc cô một chút, buổi tối khi ngủ cấm ngáy cũng không được lật người. Nếu làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của tôi để ba tôi biết được thì kí túc xá này không còn chỗ cho cô đâu, hiểu không ?"


Lới nói ra vẻ phách lối, khinh người khiến mọi người có mặt trong phòng đều ngước lên, vừa đề phòng vừa xem thường nhìn chăm chú cô ta.


Lửa cháy phừng phừng trên đỉnh đầu Mĩ Lợi


"Ồ, ba cô lợi hại thế cơ à? Xem ra là một người rất "trâu bò" nha! Cơ mà, ba "trâu bò" sao lại sinh ra một con gái là cún?" 

Mĩ Lợi cười lạnh.


Cô nữ sinh cứng ngắc người, mặt mày xanh lét.


"Mày... " 

Ngón tay chỉ vào mặt Mĩ Lợi:

"Giờ mày mau tát mạnh vào mặt mình đi, nếu thế thì tao sẽ xem như chưa từng nghe những lời vừa rồi!"


"Mẹ nó, sao mày không tự tát chính mình đi. . . . . ."

Mĩ Lợi còn chưa mắng xong, tay nhất thời bị người khác nắm, kéo về phía sau. 


Thái  Nghiên bình tĩnh đứng trước mặt Mĩ Lợi, cất giọng hỏi nữ sinh kia: 

"Cậu ấy không tát thì sao nào?"


Nữ sinh mặt nghẹn đến đỏ hồng: 

"Định bênh vực nó hả? Tốt nhất mau tránh xa ra, nếu không cả mày cũng phải chịu họa, tao nói ba tao đuổi hết hai chúng mày!"


"Cậu thích gọi điện lắm à?" 

Thái Nghiên hỏi xong, móc điện thoại của mình đưa cho cô ta: 

"Cho cậu mượn gọi luôn nè, nếu gọi xong mà không đuổi bọn tớ đi được thì làm phiền trả lại chỗ mà cậu đã mặt dày cướp đi nhá."


"Thái Nghiên, đừng đùa dại, cậu không biết cha cô ta là . . . . ." 

Một nữ sinh lo lắng lên tiếng.


"Cậu hành động cho nhanh đi!" 

Hai con ngươi trong mắt Thái Nghiên lạnh như băng :

"Hai giờ sau nếu bọn tôi không bị đuổi thì cậu mau cút đi!"


Giọng nói đầy khí phách, đầy hào sảng làm chấn động cả căn phòng .


Nữ sinh cười nhạo ra tiếng, vừa cười vừa lấy tay run run chỉ vào Thái Nghiên: 

"Tốt.. tốt lắm.....những lời mày nói, nhớ kĩ cho tao đó! !" 


Cô ta hăm dọa xong bắt đầu nhấn bàn phím, bộ dạng như đao phủ tiễn đưa tử tù.


Mĩ Lợi cũng hơi lo lắng, nếu đụng vào người không nên đụng, gây ra chuyện lớn không ít thì nhiều cũng chịu tổn thất. Cô nàng liền giơ tay định giựt lại điện thoại. Nào ngờ không may, móng tay xẹt qua khuôn mặt nữ sinh kia, cô ta đau đớn hét lên rồi nhào vào Mĩ Lợi. Mĩ Lợi cũng chả vừa, bị đánh liền ra tay đánh trả lại, nhào qua nhào lại thành nắm đầu giựt tóc nhau.


Hình ảnh bàn ghế ngã đổ trên đất làm Thái Nghiên choáng váng, sợ hãi.


Nhưng cô không thể nhìn Mĩ Lợi bị người khác ăn hiếp. Cô là bạn thân của Mĩ Lợi nên chỉ cho phép mình ăn hiếp bạn, còn những kẻ khác không có cửa đâu. Mắt thấy bạn mình đang ở thế bị động, Thái Nghiên vội vàng xông vào ngăn cản. Ba người giằng co nhau thành một đống rồi nùi, trong lúc lộn xộn cổ tay Thái Nghiên bị một lực mạnh mẽ kéo ra sau lưng, cô giãy dụa đau đớn, cả người té nhào xuống đất. Vì té hơi bị hoành tráng nên kết quả.............bất tỉnh!


***


Nữ sinh khi đánh nhau.......thật là oanh liệt quá đi!.


Thái Nghiên vì cả người đau nhức nên tỉnh lại. Hình ảnh xông vào thị giác đầu tiên là trần nhà trắng xóa. Có thứ gì dán sát vào trán làm cô hơi khó chịu, cứ như một con sâu nhỏ đang làm tổ trên trán mình, cô lấy tay sờ lên thì phát hiện đó là một miếng băng gạc.


Quả nhiên là. . . . . . gây họa nữa rồi.


Trong phòng bệnh cũng không an tĩnh, ngoài kia người người vội vàng đi tới đi lui, nhao nhao như đang hóng chuyện vui.


Thái Nghiên tính cũng bà tám nên vội vàng vén chăn lên, người vừa nhổm dậy thì trước ngực nhói lên làm cô đau đến nhíu chặt chân mày, cô lấy tay xoa xoa lên xương sườn, chân tiếp tục mang dép hướng ra cửa phòng.


Cửa phòng vừa mở ra, âm thành nhốn nháo ồn ào đã lan tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro