Chương 4.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tiểu lớp trưởng, cậu là đang muốn tìm hiểu về tôi, hửm?"

Dụ Hạ ngơ ngác, ngẩn ra vài giây, mặt bá một chút đỏ lên.

Lục Nhiên báo một chuỗi con số, sau đó hắn dù bận vẫn ung dung mà nhìn Dụ Hạ, hỏi: "Cậu còn muốn biết cái gì?"

"Cậu......" Cô há miệng thở dốc, cũng không biết nên nói cái gì.

Dụ Hạ đem bút để ở trên bàn, bảng biểu cũng không điền nữa, quay đầu rời khỏi phòng học.

Lục Nhiên nhìn bóng dáng nhỏ gầy của cô, môi câu lên.

Hắn lười nhác dựa lưng lên ghế, đôi mắt không nhúc nhích, thẳng đến khi bóng dáng Dụ Hạ khuất sau cánh cửa.

Lục Nhiên thu hồi tầm mắt, cười.

Không nghĩ tới, cô thoạt nhìn nho nhỏ, tính tình lại quật cường như vậy.

Lục Nhiên duỗi tay, đem bảng biểu từ trên bàn Dụ Hạ lấy lại, điền xong tất cả, chỉ còn dư lại một nội dung.

Thời điểm Dụ Hạ quay trở lại phòng học, chuông vào học đã vang lên.
Dụ Hạ thấy bảng biểu đã được điền tốt, cũng không nói chuyện, thu hồi bảng biểu, ngồi xuống bắt đầu tự học.

......

Bảng biểu ban sáu đã được thu đầy đủ, Dụ Hạ cuối cùng đã hoàn thành được nhiệm vụ của mình.

Thứ ba, tiết vật lý, Lục Nhiên trốn học đi chơi net, Mạnh Tử Thành cũng "theo đuôi" ngay sau đó.

Thời điểm bọn họ đánh xong một trận, vừa lúc tới thời gian ăn cơm chiều.

Lục Nhiên rời khỏi tiệm net, trên đường tụ tập tốp năm tốp ba học sinh.

Hắn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, bước chân vô thức dừng lại. Có một nữ sinh đang ở cách đó không xa, đang hướng nơi này đi đến.
Tầm mắt Lục Nhiên liếc qua, phát hiện đó là "nhóc" ngồi cùng bàn với mình.
Hắn nhìn thấy Dụ Hạ ngừng bước chân, nhìn về phương hướng của mình.
Dụ Hạ đứng ở nơi đó, sau lưng cô là hoàng hôn.

Cô ngày thường trên mặt luôn không có biểu tình gì, lúc này, bỗng nhiên lộ ra nụ cười.

Lục Nhiên giật mình, đứng ngẩn tại chỗ.

Mặc dù khoé môi chỉ mang theo ý cười nhạt, nhưng khí chất trên người cô cũng thật an tĩnh.

Thật giống như cảm giác ở trong dòng nước mềm mại, hay thậm chí là một muỗng đường nhỏ.

Không ngọt, không ngán, vừa vặn thật tốt.

Hoàng hôn, gió mang theo hương hoa thổi qua đây, cũng truyền đến thanh âm của Dụ Hạ.

Cô kêu một tiếng.

"Ca ca."

Yết hầu Lục Nhiên có điểm phát ngứa, bỗng nhiên thanh tuyến bị đè thấp, hắn thầm mắng một câu.

Thao.

Người này cùng tiểu lớp trưởng lúc nào cũng đứng đắn kia, có chút không giống nhau a.

Dụ Hạ đi qua bên người Lục Nhiên, cô không thấy hắn...?

Lục Nhiên nhìn thấy cô dừng lại trước người một nam sinh.

Lúc này, Mạnh Tử Thành luôn đi theo Lục Nhiên, cậu thấy Lục Nhiên dừng lại, theo ánh mắt Lục Nhiên nhìn nhìn vài lần.

"Nhiên ca, nhìn cái gì vậy?"

Lục Nhiên đã sớm thu hồi tầm mắt, không chút để ý nói: "Đi thôi."
Đoàn người theo đó cũng rời đi.

Cố Trạm nhìn thấy Dụ Hạ, cười cười: "Tiểu Hạ."

Anh là anh họ của Dụ Hạ, là học sinh năm ba của trung học Thanh Thành.

Cố Trạm biết Dụ Hạ luôn ngoan ngoãn dễ bảo, anh có chút lo lắng đến tình huống ở lớp mới của cô: "Tiểu Hạ, em cùng các bạn trong lớp hoà thuận không?"

Dụ Hạ cười cười: "Tất cả mọi người đều rất tốt."

Cố Trạm còn muốn nói thêm, bằng hữu bên cạnh đã kêu anh. Anh xin lỗi mà nhìn Dụ Hạ một cái: "Chúng ta về sau lại nói tiếp ha."

Sau khi Cố Trạm rời đi, Dụ Hạ cùng Lâm Chi Ngôn đi vào trong tiệm. Giữa thời tiết mùa hè, khí lạnh trong tiệm vừa vặn đủ mát, đem khí nóng ngăn cách bên ngoài.

Lâm Chi Ngôn nhìn thoáng qua, lôi kéo Dụ Hạ đến một cái bàn, hai người ngồi xuống cùng nhau.

"Tiểu Hạ, ca ca cậu nằm trong đội bóng rổ đúng không, tớ nhớ lúc trước cậu có nói qua thì phải."
Dụ Hạ gật đầu, nhẹ giọng nói: "Anh ấy chơi rất giỏi."

Lâm Chi Ngôn kêu một phần cơm chiên, cô ấy đem thực đơn đưa qua cho Dụ Hạ: "Tiểu Hạ, cậu muốn ăn gì?"

Dụ Hạ nghĩ nghĩ, chọn một phần thức ăn. Khẩu vị của cô tương đối thanh đạm.

Trong lúc chờ đợi, Lâm Chi Ngôn lại lôi kéo Dụ Hạ trò chuyện. Dụ Hạ không nói nhiều, đại đa số thời điểm đều là Lâm Chi Ngôn thao thao bất tuyệt, cô chỉ ngồi một bên yên lặng lắng nghe.

Lúc này, có mấy nữ sinh đi đến, giọng nói của các cô ấy không lớn, lại mang theo vài phần hưng phấn.

"Người lúc nãy hình như là Lục Nhiên của ban sáu đúng không?"

"Đúng vậy, nghe nói cậu ấy lại đi đánh nhau ấy, mới vừa quay trở lại trường thôi."

"Nhưng mà đầu óc cậu ta tốt thật ấy, đi học chỉ ngủ thôi mà lúc thi còn có thể lấy đủ điểm a, đầu óc của thiên tài quả nhiên không giống như người thường chúng ta, ha ha."

"Lục Nhiên lớn lên thật soái, thành tích lại tốt, thanh danh của cậu ấy đều truyền đến mấy trường khác đấy. Ai mà không biết Thanh Trung có một soái ca nổi danh lừng lẫy a."

Thanh âm của các truyền vào trong tai Dụ Hạ, cô biểu tình trước sau nhàn nhạt. Vị trí Dụ Hạ đối diện với cửa, vừa lúc có thể nhìn thấy tình hình ngoài cửa.

Dụ Hạ chống cằm, lơ đãng hướng về phía cửa nhìn thoáng qua.

Cánh cửa thuỷ tinh, bên ngoài không có một bóng người, đã sớm không còn thân ảnh Lục Nhiên, mơ hồ còn nghe thấy tiếng ve truyền đến.

Cô rất mau cũng thu hồi tầm mắt.

Lúc này, lão bản nương cuối cùng cũng bưng thức ăn tới, một cổ nhiệt khí tức khắc bay lên.

Dụ Hạ cầm lấy đũa, cúi đầu an tĩnh ăn mỳ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro