Chương 3.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Lục Nhiên buông tay xuống , lấy ra một tờ bài tập toán học trắng tinh ở trong ngăn bàn , bỏ trên bàn: "Tay hơi mệt."

"Tiểu lớp trưởng, cậu giúp tôi lật a." Ngữ khí của hắn nhàn nhạt, giống như chỉ là tùy tiện nói một chút.

Dụ Hạ cúi đầu nhìn về phía bài tập nhàu nát kia. Cô vươn tay, nghiêm túc giúp hắn mở ra đặt tại trên bàn.

Hành vi của cô có phần bất ngờ.

Làm Lục Nhiên bỗng nhiên sửng sốt, cúi đầu nhìn Dụ Hạ.

Tiểu lớp trưởng này giống như có chút ngoan a.

Lục Nhiên tiếp tục nhìn chằm chằm Dụ Hạ, cũng không nhìn bài thi trên bàn, duỗi ngón tay, tùy ý chỉ một đề.

"Tiểu lớp trưởng, tôi không biết câu này."

"Cậu dạy tôi a."

Dụ Hạ nghiêng đầu, nhìn về phía bài tập số học.

Lục Nhiên ngón tay mảnh khảnh vừa đặt ở trên bàn liền chỉ vào một bài toán lớn.

Nhưng hắn ánh mắt căn bản không có để ở trên bài toán.

Dụ Hạ về bàn của mình, rút ra tờ giấy nháp, cầm lấy một cây bút, ghé vào bên cạnh bàn, nghiêm túc viết các bước giải bài.

Lục Nhiên không có lên tiếng, nhìn cô gái đang ghé vào trên bàn.

Dụ Hạ đang vùi đầu viết, Lục Nhiên ngồi đó, nhìn cô viết.

Cô cúi đầu viết, tờ nháp trống không rất nhanh liền có rất nhiều chữ

Dụ Hạ đem giải đề trình tự kỹ càng viết xong, đưa cho Lục Nhiên.

Con mắt của cô rất sạch sẽ, luôn luôn rất chuyên chú.

Lục Nhiên vừa cùng cô đối mặt, một bên đưa tay, sau đó, động tác chậm rãi nhận lấy.

Dụ Hạ xoay người sang chỗ khác, trở lại bục giảng.

Lục Nhiên mắt nhìn tờ giấy trong tay.

Bản nháp được viết rất nghiễm chỉnh dễ hiểu, còn cẩn thận ghi chú rõ nguồn của công thức ở dưới cuối.

Lục Nhiên dừng lại, chăm chú nhìn hồi lâu.

Cười.

. . .

Từ khi Trần Toàn cùng Dụ Hạ và Lâm Chi Ngôn nói chuyện Bát Quái về sau ba người thường xuyên tập hợp một chỗ.

Giờ tự học buổi tối có hai mươi phút ra chơi, Dụ Hạ chuẩn bị cùng Lâm Chi Ngôn đi siêu thị một chuyến.

Dụ Hạ đi đến chỗ Trần Toàn, vỗ vỗ vai của cô.

Thanh âm của cô nhẹ mềm: "Cùng đi siêu thị không?"

Xem xét là Dụ Hạ, Trần Toàn đem bút đặt trên bàn, đứng dậy: "Đương nhiên."

Đến ban đêm, mùa hè nhiệt độ vẫn như cũ không giảm, gió đêm thổi lên đều mang đến nhiệt độ nóng bức .

Khi mở cửa siêu thị ra, hơi lạnh máy điều hòa không khí ùa tới trước mặt.

Trần Toàn đi bộ sang siêu thị bên kia mua bánh mì cho bạn trai.

Còn Dụ Hạ và Lâm Chi Ngôn đứng trước tủ đông chọn sữa chua, trong siêu thị trường học có rất nhiều hương vị và nhãn hiệu sữa chua, Lâm Chi Ngôn rất thích thú lựa chọn

Dụ Hạ không do dự , trực tiếp cầm vị dâu tây

Sau khi trở lại phòng học, túi sữa chua dâu tây của Dụ Hạ còn chưa có ăn xong.

Cô ngồi vào vị trí, cắn ống hút, ăn từng ngụm nhỏ.

Vị sữa chua ngọt ngào ở lối vào, cái máy lạnh thấm vào tận đáy lòng, làm mất đi gần hết cái khô hanh của mùa hè.

Lúc này, Đổng Gia cũng trở về phòng học, vừa nhìn thấy trên bàn có bánh mì liền biết là Trần Toàn mang tới.

Mở cái túi ra, cắn một cái, nhíu nhíu mày: "Cái này bánh mì làm sao bắt đầu ăn có chút chua a?"

Trần Toàn nghe xong động tĩnh này, lập tức vọt tới chỗ Đổng gia , giơ tay đánh một cái vào đầu anh.

"Không muốn ăn cứ việc nói thẳng, ở đâu nói nhảm nhiều như vậy."

Chỗ ngồi bên cạnh cãi nhau ầm ĩ, Dụ Hạ nghe được rất rõ ràng.

Chẳng qua trong lớp mọi người đều quen hai người kia thân thiết với nhau.

Dụ Hạ uống xong sữa chua, đem cái túi cất vào trong túi nhựa, chuẩn bị sau khi tan học trực tiếp mang đi.

Cô vừa mới ngẩng đầu, tiểu tổ trưởng hướng cô đi tới: "Lớp trưởng."

Vào học kỳ mới, lớp mới, mỗi người đều phải điền vào một bảng biểu* gồm phương thức liên lạc, tình huống trong nhà . Bảng biểu tại buổi chiều đã phát xuống .

(*giống như bản thông tin cá nhân ở mình ý)

Các tổ trưởng thu đủ sau sẽ giao cho Dụ Hạ.

Cô dừng lại bút, tiếp nhận một chồng bảng biểu từ trong tay tổ trưởng

Tổ trưởng nhíu mày lại, có chút phát sầu: "Tổ chúng ta còn có người không giao."

Trong phòng học mở máy lạnh,trên đầu treo những ngọn đèn sợi đốt sáng trưng, ​​Dụ Hạ nhìn theo ánh mắt của tổ trưởng nhìn sang.

Lục Nhiên cũng không ngẩng đầu lên, cúi lưng ngủ ở đó, trên bàn có một đống sách bài tập, có quyển còn có bút tích của Dụ Hạ.

Buổi chiều hắn dường như có nghiêm túc làm bài tập.

Dụ Hạ đem bảng biểu điều chỉnh đầy đủ.

Trong lớp tất cả mọi người đều viết, trừ Lục Nhiên.

Dụ Hạ nhìn thoáng qua cái tên vô lại lại phách lối ngồi cùng bàn với mình.

Lục Nhiên vừa mới tỉnh ngủ, miễn cưỡng đem bản giấy nháp lung tung trên bàn vò thành một cục, nhét vào ngăn bàn.

Dụ Hạ gọi, trong thanh âm mang một chút rụt rè: "Lục Nhiên."

Lục Nhiên quay đầu nhìn qua, cùng ánh mắt Dụ Hạ giao nhau.

Dụ Hạ chỉ xuống bảng biểu trên bàn : "Trong lớp còn mỗi cậu không có giao."

Lục Nhiên liếc qua, phía trên nhất đúng lúc là tấm bảng biểu của Dụ Hạ. Hắn bỗng nhiên "a" một tiếng: "Tiểu lớp trưởng, cậu so với tôi nhỏ hơn một tuổi?"

Dụ Hạ sững sờ, không có trả lời.

Cô đi học thời gian so người khác sớm hơn. Mặc dù là lớp trưởng, nhưng cô lại là người nhỏ tuổi nhất trong lớp

Dụ Hạ không có phản ứng lời trêu chọc của Lục Nhiên , hỏi: "Cậu sao không giao bảng biểu?"

Lục Nhiên từ sách bài tập rút ra tấm bảng biểu, đặt tại trên bàn Dụ Hạ. Trống không, nửa chữ đều không có viết.

Dụ Hạ biết hắn cố ý giày vò mình, cầm lấy bút, cô có chút buồn bực, sau đó hỏi: "Tên?"

"Lục Nhiên."

"Dân tộc?"

"Hán tộc."

Dụ Hạ thuận miệng hỏi xuống tới: "Giới tính?"

Lục Nhiên nghiêng đầu, nhịn không được bật cười: "Tôi là nam hay là nữ, cậu không rõ ràng a."

Dụ Hạ dừng lại một chút, bên tai đỏ lên, không để ý tới hắn. Điền xong bảng biểu , cô liền có thể giao cho lão sư.

Qua mấy giây, Dụ Hạ lại hỏi: "Số điện thoại di động."


Lục Nhiên kéo khóe môi: "Có phải là tra hộ khẩu đâu."

Dụ Hạ ngẩng đầu từ trên bàn học chất đầy sách vở, nhìn hắn.

Trong tay cô cầm bút, nghiêm túc lặp lại một lần.

"Lục Nhiên, số di động của cậu là bao nhiêu?"

Hai người ánh mắt đối diện, trong phòng học tràn đầy âm thanh ồn ào.

Nơi này yên tĩnh chỉ chốc lát.

Bên ngoài sân trường bầu trời đen như mực, buổi tối hôm nay không có trăng sáng, lầu dạy học từng tầng từng tầng sáng lên.

Dụ Hạ con mắt hắc bạch phân minh*, ánh mắt rất yên tĩnh, sạch sẽ giống ánh trăng.

(* Đôi mắt hắc bạch phân minh có nghĩa là lòng đen của mắt phải nhiều hơn và rõ ràng, lòng trắng của mắt phải ít hơn. Người sở hữu đôi mắt này thường thông minh, giỏi quan sát và có thể nhìn nhận vấn đề chính xác.

Đồng thời, họ cũng rất giỏi trong việc tìm kiếm và nắm bắt cơ hội cộng với khả năng xử lý công việc không câu nệ và hiểu lòng người.)

Lục Nhiên nhìn nàng chằm chằm một lát. Hắn đột nhiên mở miệng, tốc độ chậm chạp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro