Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editer:Results

------------------------------

Chương 8(1/2)

Dụ Hạ sững sờ hồi lâu, lập tức cau mũi một cái.

Kỳ thật, cô đã tuân thủ thỏa thuận của họ.

Dụ Hạ nhẹ giọng trả lời: "Ngày hôm qua...... Mình có xem hết trận bóng xong mới về nhà."

Thanh âm của cô mềm nhũn, không có bao nhiêu sức lực, nhẹ giọng thì thầm, mơ hồ có thể nghe ra một chút bệnh.

Lục Nhiên rủ mắt , giọng điệu chậm rãi a một tiếng.

Khóe môi của anh cong cong.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, anh cũng không làm cho Dụ Hạ khó xử.

Lục Nhiên giọng nói có chút trầm thấp khàn khàn: "Xem ra lớp trưởng nhỏ cũng có thể nói dối?"

Lục Nhiên nhìn Dụ Hạ không chớp mắt.

Đôi mắt của anh đen nhánh, trong mắt mang một điểm trêu chọc.

Dụ Hạ cau mày nghĩ nghĩ, cô nhớ rõ ràng, chiều hôm qua, mình có lưu lại tờ giấy cho Lục Nhiên.

Chẳng lẽ anh không nhìn thấy sao?

Dụ Hạ lúng túng nói: "Lục Nhiên, cậu hẳn là nhìn thấy tờ giấy mình để lại đi."

"Không có a." Lục Nhiên cà lơ phất phơ tựa lưng vào ghế ngồi, kéo kéo khóe miệng.

Dụ Hạ không nghĩ tới, Lục Nhiên căn bản là không có nhìn thấy tờ giấy kia.

Cô dừng một chút, vô ý nhìn trên mặt đất.

Phòng học sớm đã được trực nhật, mặt đất sạch sẽ, cái gì cũng không có.

Dụ Hạ chớp chớp mắt, "Sẽ không là rơi trên đất đi?"

Nét mặt của cô có chút gấp, cúi đầu xuống tìm kiếm, nhìn qua tựa như một con Tiểu Nãi Miêu* đang sợ hãi.

(*mèo nhỏ)

Lục Nhiên bất giác bật cười.

Anh ngữ khí chậm chạp, kéo dài thanh tuyến: "Mèo con -- "

"Em đúng là không biết đùa a?"

Lục Nhiên từ túi áo bên trong, lấy ra một tờ tờ giấy. Ngón tay của anh kẹp lấy tờ giấy, để lên bàn.

Phía trên là nét chữ thanh tú của Dụ Hạ.

Tờ giấy sạch sẽ, nhìn qua không khác biệt lắm.

Dụ Hạ hơi buồn bực, ngón tay trắng nõn đè lại một góc giấy.

Một giây tiếp theo, cảm giác dưới lòng bàn tay nhẹ đi.

Lục Nhiên động tác nhanh chóng, lập tức cầm lấy tờ giấy trên bàn, chạm vào đầu ngón tay của Dụ Hạ, cảm thấy tay cô hơi lạnh.(Nhiên ca lưu manh lại đi ăn đậu hũ của con gái người ta nha)

Lục Nhiên nhìn xuống mái tóc đen của cô, trầm thấp hỏi: "Cho anh rồi còn muốn thu về?"

Dụ Hạ cứ như vậy nhìn anh đem tờ giấy cất vào trong túi.

Cô ngước mắt lên nhìn Lục Nhiên, có chút bất đắc dĩ.

Người này thực sự bá đạo lại ngây thơ.(còn chưa biết ai ngây thơ đâu à nha)

Dụ Hạ không lên tiếng, cô dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, xoay người sang chỗ khác, không định lại phản ứng Lục Nhiên.

Lúc này, ủy viên tuyên truyền* đi tới.

(*là người chuyên thực hiện các công tác tuyên truyền ở đây bạn học này là người tuyên truyền cho lớp đi mình đoán thế vì trên gg thì nó là liên quan đến nhà nước rồi ý)

Ủy viên tuyên truyền ghé vào bên người Dụ Hạ, đặt tập tài liệu lên bàn: "Lớp trưởng, trường học yêu cầu làm báo tường."

Mỗi lần đều sẽ có lãnh đạo đến trường học kiểm tra, cho nên mỗi lớp đều muốn lấy chủ đề về ngày Quốc khánh.

Dụ Hạ lập tức phục hồi tinh thần , cùng ban tuyên truyền thảo luận.

Lục Nhiên cũng không quay đầu, liền an tĩnh như vậy mà nhìn xem Dụ Hạ cùng ban ủy thảo luận.

Trong quá trình đó, Dụ Hạ vô thức vươn tay vén lọn tóc xõa bên mặt, vào sau tai, lộ ra một cái dái tai nhỏ nhắn xinh xinh.

Mà mu bàn tay Dụ Hạ vừa vặn đối diện Lục Nhiên.

Vết thâm do mũi kim để lại trên mu bàn tay cũng đặc biệt dễ thấy, nhất là làn da trắng nõn của Dụ Hạ có dấu vết xanh tím khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Một giây sau, nụ cười của Lục Nhiên chợt tắt.

Khóe môi mím chặt, đôi mắt đen sầm lại.

Ngay cả ban tuyên truyền đứng bên cạnh cũng phát giác được.

Ủy viên tuyên truyền vừa nhấc mắt, liền thấy Lục Nhiên thần sắc không kiên nhẫn , rất nhanh cầm tài liệu rời đi.

Mặc dù bệnh của Dụ Hạ đã tốt hơn nhiều, nhưng sau khi nói chuyện không bao lâu, cổ họng của cô có chút ngứa .

Dụ Hạ che miệng ho khan hai tiếng.

Lúc này, Lục Nhiên mới để ý thấy giọng nói của Dụ Hạ khàn đến mức khó nhận ra.

Một lúc sau, một bạn học khác đến chỗ của Dụ Hạ.

Cô bạn cùng lớp này đến hỏi Dụ Hạ, cô ấy chưa kịp nói thì đột nhiên đụng vào ánh mắt Lục Nhiên.

Lục Nhiên nhíu mày, trên mặt lộ rõ ​​vẻ không vui.

Bạn học im lặng trong tiềm thức.

Dụ Hạ thấy kì lạ nhìn bạn học: "Cậu bị sao vậy?"

Bạn học xua tay: "Không có, hiện tại mình đã hiểu..."

Nói xong, bạn học cầm sách bỏ đi.

Dụ Hạ không biết xảy ra chuyện gì, đành nhìn bạn học đi xa.

Dụ Hạ đưa tay sờ trán và má, vẫn còn cảm giác hơi nóng.

Cô nhìn xuống đồng hồ, vẫn còn thời gian, định chợp mắt một lúc.

Dụ Hạ gục xuống bàn, đầu có chút nặng, không nghĩ tới chỉ chốc lát liền ngủ say, nhìn qua bộ dáng rất mệt mỏi.

Bả vai cô thon gầy, gục ở chỗ này, cũng là nho nhỏ một đoàn.

Lục Nhiên nhìn Dụ Hạ ngủ, anh cũng không dời chỗ ngồi.

Vài nam sinh ở cửa sau vừa đẩy vừa la hét, thanh âm rất ồn ào, truyền đến bên này.

Dụ Hạ vô thức cử động thân thể, đổi tư thế.

Lục Nhiên híp mắt, quay đầu nhìn nhóm nam sinh trước cửa, ánh mắt sắc bén, lạnh lùng nói.

"An tính chút."

Ngay khi Lục Nhiên vừa mở miệng, âm thanh sau cánh cửa lập tức im bặt.


Những nam sinh kia liền cất bước, thu liễm lấy thanh âm, yên lặng trở lại chỗ ngồi của mình.

------------------

Mình cảm thấy hôm nay mình thật là chăm chỉ mà khi mình edit chương này là đang ở trong tình trạng vừa đau đầu vừa đau tay vì vừa tiêm mũi 2 xong(cầu ôm ôm a~)

------------------

Chương 8(2/2)

Thấy bọn họ thành thật, Lục Nhiên quay người tiếp tục nhìn chằm chằm về phía Dụ Hạ.

Bên kia lối đi, Mạnh Tử Thành, Đổng gia bọn họ thấp giọng thì thào.

"Các cậu có thấy hôm nay Nhiên ca kì quái không?" Đổng Gia hạ giọng nói.

Mạnh Tử Thành cười khẩy hai tiếng: "Đâu chỉ là hôm nay a, gần đây cậu ấy đều không thích hợp."

Đái Trì cũng ghé xuống giữa hai người, nói: "Hơn nữa, Nhiên ca càng ngày càng ở trong phòng học lâu hơn."

"Hôm qua anh ấy rõ ràng thắng cầu, còn mặt đen thui."

". . ."

Dù Mạnh Tử Thành đã hạ giọng nói chuyện nhưng vẫn gây ra tiếng động ồn ào.

Sau tai Lục Nhiên không ngừng truyền đến tiếng nói chuyện, anh không kiên nhẫn quay đầu liếc bọn họ một cái.

Thanh âm đột ngột dừng lại, không ai dám lớn tiếng nữa.

Thẳng đến chuông vào học vang lên Dụ Hạ vẫn còn ngủ say. Vừa rồi ra chơi trong lúc đó cô có uống thuốc, hiện tại thuốc phát huy tác dụng nên cô ngủ rất sâu.

Tiết này là tiết học tiếng Trung, giáo viên dạy tiếng Trung rất ghét người không chú ý trong giờ của mình.

Tôn lão sư tiến phòng học, bạn học trong lớp đều lập tức yên tĩnh trở lại.

Tôn lão sư nhìn lướt qua toàn lớp, ánh mắt thẳng tắp rơi vào trên người Dụ Hạ.

Lớp trưởng luôn luôn nhu thuận nghe lời , vậy mà lại thực sự ngủ tr8ng lớp.

Tôn lão sư là người nghiêm túc, cô ấy bình thường nói chuyện sẽ không lưu lại thể diện.

Cô đứng trên bục giảng, nặng nề mà ho hai tiếng, lông mày nhướng lên.

Dụ Hạ vẫn không có phản ứng.

Các bạn học rõ ràng đã phát giác Tôn lão sư đã nổi trận lôi đình, cũng không dám nhìn cô ấy,

Nhưng mà, Lục Nhiên tựa lưng vào ghế, hơi hơi nâng cằm, ánh mắt không chút sợ hãi.

Tại một đám trong đám bạn học, đặc biệt gây chú ý.

Tôn lão sư nhịn không được lửa giận: "Lục Nhiên, em gọi bạn cùng bàn."

Cô giáo chỉ tay về phía Dụ Hạ.

Sau vài giây, Lục Nhiên mới từ từ ngồi thẳng người lên.

Ai cũng tưởng rằng Lục Nhiên sẽ đánh thức Dụ Hạ.

Nhưng không nghĩ tới, Lục Nhiên tiện tay cầm chiếc mũ đen ở bên cạnh chụp lên đầu Dụ Hạ.

Động tác rất nhẹ nhàng, hoàn toàn không ảnh hưởng đến Dụ Hạ.

Thẳng đến hắn làm xong những cái này, Dụ Hạ cũng không tỉnh.

Lục Nhiên lại ngả người ra sau, tay chống lên ghế Dụ Hạ, nhìn về hướng giáo viên.


Tôn lão sư không ngờ tới kết quả này, chỉ tay về phía Lục Nhiên:

"Em..."

"Sau khi tan học cùng tôi đến văn phòng."

Lục Nhiên cười nhạt, thờ ơ "ân" một câu.

Tôn lão sư bị Lục Nhiên chọc giận, quay lưng lại, tức giận nói: "Bây giờ chúng ta bắt đầu lên lớp."

Trong lớp , các bạn học không dám ồn ào, đều rất nghiêm túc.

Họ sợ lửa giận của giáo viên sẽ lan đến mình .

Ròng rã một tiết , Dụ Hạ đều một mực gục xuống bàn ngủ.

Thẳng đến thời điểm hết tiết, Dụ Hạ mới tỉnh, cô rất nhanh kịp phản ứng, mình vậy mà ngủ một tiết.

Bên cạnh Lục Nhiên đã đi văn phòng gặp giái viên.

Dụ Hạ đẩy Lâm Chi Ngôn hỏi sự tình.

Lâm Chi Ngôn vỗ vỗ ngực, giọng điệu có chút hưng phấn: "Cậu không biết Lục Nhiên vừa rồi làm cái gì!"

Dụ Hạ từ trong miệng Lâm Chi Ngôn biết toàn bộ sự tình.

Cô nhìn về chiếc ghế trống bên cạnh, không nói gì.

. . .

Cuối tuần rất nhanh liền đến.

Dụ Hạ nhà họ sẽ dùng bữa với bạn của Dụ Mẫu.

Thời gian hẹn là bảy giờ tối, nhà hàng đã đặt từ lâu, cách nhà Dụ Hạ không xa, là một nhà hàng trang trí thanh nhã.

Họ đã đặc biệt khởi hành từ sớm, vừa mở cửa phòng ra, bên trong đã có người.

Ngay khi Dụ Mẫu bước vào, Bùi Khanh đang ngồi ở chỗ lập tức đứng dậy.

"A Linh, thật sự đã lâu không gặp nhau."

Bùi Khanh và chồng đã ra nước ngoài, chỉ có thể liên lạc qua điện thoại với mẹ Dụ Hạ.

Khi còn trẻ, mối quan hệ giữa hai người rất tốt.

Bây giờ gặp lại, không tránh khỏi xúc động.

Bùi Khanh liếc nhìn Dụ Hạ, cô nhu thuận đứng bên cạnh Dụ Mẫu Triệu Linh.

Bà đưa tay sờ đầu Dụ Hạ.

"Đây là con gái của cậu, đã lớn như vậy rồi."

"Chào dì." Dụ Hạ rất lễ phép.

Bùi Khanh không thiếu sự ghen tị trong lời nói: "Con gái chính là tri kỉ a, nhưng ta lại chỉ có một đứa con trai."

Triệu Linh quay đầu lại nói với Dụ Hạ, "Con và con trai dì Bùi đã gặp nhau khi còn nhỏ."

Lục Nhiên và Dụ Hạ ở chung được vài ngày, anh đã bị đưa ra nước ngoài.

Nhưng ở trong mấy ngày này, bọn họ ngược lại là trải qua một chút sự tình.(cái gì a thật là mong chờ nha~)

Lúc ấy tuổi còn nhỏ, hai người hiện tại rất nhiều chuyện đều nhớ không rõ lắm.

Bùi Khanh và Triệu Linh nhìn nhau cười đầy ẩn ý.

Về phần Lục Nhiên cùng Dụ Hạ gặp mặt lần đầu, đến cùng xảy ra chuyện gì.

Không ai trong số họ nói.

Hai gia đình ngồi vui vẻ nói chuyện phiếm, ghế bên cạnh Dụ Hạ còn trống.

Tất cả mọi người đều đến đủ, ngoại trừ Lục Nhiên.

Bùi Khanh nói với nhà họ Dụ: "Chút nữa con trai của tôi sẽ đến."

Bọn họ liền ngồi ở đây nói chuyện phiếm đợi Lục Nhiên đến.

Dụ Hạ có chút buồn chán, nhìn chằm chằm cốc nước trên bàn một lúc.

Một lúc sau, cửa phòng bị người phục vụ đẩy ra.

Dụ Hạ giương mắt lên nhìn, cô biết chắc là con trai của dì Bùi đã đến.

Một thân ảnh quen thuộc đứng cửa.

Lục Nhiên mặc một chiếc áo phông vô cùng đơn giản bên ngoài tùy ý khoác chiếc áo khoác màu đen.

Tròng mắt anh đen nhánh nhanh chóng quét toàn bộ gian phòng

Ánh mắt anh nhanh chóng rơi vào trên thân Dụ Hạ, rồi dừng lại.

Dụ Hạ sững người.

Lục Nhiên cũng không thèm nhìn những người khác trong phòng, đi thẳng đến chỗ trống bên cạnh Dụ Hạ.

Dụ Hạ ngồi đó, nhìn Lục Nhiên đang đi về phía cô.

Lục Nhiên đi đến bên cạnh Dụ Hạ ngồi xuống, cười phóng đãng hai tiếng.(a a a chưa gì ta đã tuongr tượng ra rồi)

Sau đó lên tiếng.

" Chào, lớp trưởng nhỏ a~."

Dụ Hạ giật mình, nhịn không được, đột nhiên ho khan một tiếng.

Lục Nhiên ý cười không giảm, lại giương khóe môi.

------------------
Lời editer: Mình đang ngồi edit cực kỳ vui vẻ thì tự nhiên lớ tay xóa nhầm mất may mà khôi phục lại được đúng là hù chết bổn bảo bảo rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro