Chương 6: Tình nhân thế thân của ảnh đế (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Hả?” Thẩm Trường Lưu không phản ứng kịp, nghe Tô Bạch đưa ra yêu cầu này, theo bản năng liền có chút lo lắng, Mạc Chi Dương còn đang ở nhà.

“Sao vậy? Không tiện sao? Em chỉ là rất lâu không gặp anh, nên muốn tưởng niệm một chút.” Tô Bạch hơi nhíu nhíu lông mày xinh đẹp, xem ra người kia đang ở nhà hắn.

Thẩm Trường Lưu đột nhiên trầm mặc, hắn cùng Tô Bạch quen biết 15 năm, từ lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên này liền điên cuồng mê luyến, ái mộ y.

Đối xử với y trước giờ đều là nói gì nghe nấy, chỉ cần một câu, hắn liền hận không thể hái sao xuống cho y, hận không thể moi tim dâng cho y, dù cho 7 năm y không đáp lại hắn cũng không oán không hận.

Nhưng vì cái gì lại biến thành như thế này? Thẩm Trường Lưu chính mình cũng không hiểu rõ được.

“Vì nhà anh còn có người khác sao?” Tô Bạch rốt cuộc vẫn là hỏi ra miệng.

Thẩm Trường Lưu cả người căng thẳng, theo bản năng lắc đầu: “Không có, bất quá, chúng ta trước tiên đi ăn chút gì đi. Em hẳn là đói bụng rồi.” Nói xong một câu thật dài, hắn liền làm tài xế khởi động xe.

Xe chạy đến một cửa hàng bán sữa đậu nành, Thẩm Trường Lưu cười hỏi: “Em còn nhớ nơi này không?”

“Không có ấn tượng lắm.” Nhìn cái cửa hàng nhỏ sập xệ trước mặt, Tô Bạch lắc đầu.

Đôi mắt Thẩm Trường Lưu đột nhiên ảm đạm đi, tựa hồ như ngọn nến bị thổi tắt, vô cớ lộ ra một chút thương cảm, đáng tiếc Tô Bạch không phát hiện ra.

Dây dưa một hồi đến lúc về tới nhà cư nhiên đã đến 5h chiều, Thẩm Trường Lưu thấp thỏm mở cửa nhà ra, phát hiện trong nhà không một bóng người, thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng chính hắn biết, điều gì nên đến vẫn sẽ đến.

“Trang hoàng thật là tinh xảo.” Biệt thự theo phong cách châu Âu giản lược, lấy xám trắng là màu sắc chủ đạo, còn có một chút xanh lục điểm xuyết, Tô Bạch rất thích.

Kéo hành lý đi vào, Thẩm Trường Lưu nhớ rõ, hôm nay Mạc Chi Dương hẳn là có lớp, cho nên đã sớm đi rồi, cũng không biết vì sao liền thở phào nhẹ nhõm.

“Trường Lưu, lần này em trở về là muốn cùng anh ở bên nhau.”

Nào ngờ Tô Bạch đột nhiên nhào qua, ôm chầm lấy Thẩm Trường Lưu.

Lúc này cửa phòng khách mở ra, Mạc Chi Dương đẩy cửa, một tay vẫn xách theo một túi lớn rau dưa, vừa đúng lúc nhìn thấy một màn hai người ôm nhau như vậy.

Ba người đồng thời ngẩn ra, tựa hồ đều không đoán được tình huống lại phát sinh như vậy, đặc biệt là Thẩm Trường Lưu, theo bản năng muốn đẩy người đang ôm lấy mình ra.

Ánh sáng trong mắt Mạc Chi Dương biến mất, bất quá sau vài giây liền hiểu rõ tình huống là như thế nào, cậu không khóc không nháo, mà là thực bình tĩnh đem đồ đạc trên tay đặt xuống đất.

Còn vô cùng săn sóc mà đóng cửa lại giùm bọn họ.

Thẩm Trường Lưu trơ mắt nhìn cậu lặng yên không một tiếng động rời đi, vì sao lòng lại đau như vậy, cậu chỉ là thế thân thôi không phải sao?

Tên tiểu tam này thế mà cũng thật thông minh, Tô Bạch mày giãn ra, suy cho cùng Trường Lưu vẫn là thích mình, nếu không vì sao lại không đuổi theo.

Cửa vừa mới đóng lại, Mạc Chi Dương xoay người nhấc chân liền chạy: “Chạy mau, ông đây muốn đi ăn gà rán, ăn mao huyết vượng, ăn mỳ chua cay! Mấy ngày nay bồi hắn ăn cháo trắng rau xào thèm chết ông đây rồi!”

“Cậu không sợ ngã chết sao!” Hệ thống có chút buồn cười.

“Việc ăn quan trọng!” Mạc Chi Dương đầu cũng không quay lại, chạy trốn đến là mau, mấy ngày nay đều ăn rau cậu gầy mất bốn năm cân, nhưng vì Thẩm Trường Lưu bị đau dạ dày, không ăn được đồ cay nóng kích thích.

Đồ vật Mạc Chi Dương mua Thẩm Trường Lưu cũng không có ném, nhìn thấy cái túi liền trầm mặc, lòng cũng trầm mặc, đem rau dưa cất hết vào tủ lạnh.

“Trường Lưu anh nấu cơm à?” Tô Bạch đi đến, nhìn thấy phòng bếp giống như thường xuyên được sử dụng, vì thế liền yêu cầu: “Anh nấu cho em ăn có được hay không?”

“Anh không nấu cơm”. Thẩm Trường Lưu sau khi đem đồ đạc cho vào tủ lạnh cũng không có làm cái gì, lúc trước đều là Mạc Chi Dương nấu cho hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro