Chương 7: Tình nhân thế thân của ảnh đế (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa nghe đến đây, Tô Bạch có chút không vui, nhưng cũng không nói cái gì: "Vậy chúng ta kêu cơm ngoài đi, em muốn anh canh cá hầm cải chua."

"Anh không quá muốn ăn." Thẩm Trường Lưu cũng không tiện nói thẳng, mấy ngày nay dạ dày chăm cũng không tệ lắm, nhưng nếu ăn cay thì thật sự vẫn là không chịu nổi.

Tô Bạch không quá để ý lời nói của hắn, dù sao chỉ cần y nói, hắn sẽ nhất định đồng ý: "Nhưng em muốn ăn mà!"

Cuối cùng vẫn là kêu một phần cá hầm cải chua, Thẩm Trường Lưu nhìn một mâm đỏ rực như vậy thật không biết động đũa làm sao, cố tình Tô Bạch cứ luôn gắp đồ ăn cho hắn, dặn dò hắn ăn nhiều một chút.

Chỉ có một chén mà Thẩm Trường Lưu không biết mình đã nuốt xuống như thế nào, giả vờ lùa mấy miếng cơm liền buông đũa: "Anh hôm nay còn mấy thông cáo phải làm, anh đi trước."

Tô Bạch cũng không hỏi cái gì, tiếp tục tự mình ăn cơm, vẫn giữ thái độ trước kia mà đối đãi với Thẩm Trường Lưu.

Thẩm Trường Lưu ăn đồ ăn cay, tuy rằng không nhiều nhưng dạ dày vẫn ẩn ẩn đau, giống như bị lửa đốt, nhưng hắn vẫn cố chấp gọi trợ lý lái xe tới đón mình.

Bên này Mạc Chi Dương lại như được giải phóng, cậu tới một quán cơm nhỏ, gọi một bát mỳ chua cay, lại mua thêm một cái bánh trứng, ăn đến thỏa mãn mới đủng đỉnh đi đến trường học.

Buổi tối đi ngủ Thẩm Trường Lưu nằm trên giường, nhưng trán đều là mồ hôi lạnh, thân thể nam nhân 1 mét 8 mấy cuộn tròn trên giường, dạ dày đau đến co rút.

Hắn há miệng thở hổn hển, trước mắt đã bắt đầu tối đen, ánh đèn cũng dần mơ hồ, trong lòng hoảng hốt đột nhiên nghe được thanh âm ngọt ngào.
"Em để thuốc dạ dày trong tủ đầu giường của anh, nếu nửa đêm bị đau dạ dày anh nhớ uống đó."

Những lời này văng vẳng bên tai làm Thẩm Trường Lưu xốc lên tinh thần, duỗi tay kéo ngăn kéo tủ, quả nhiên thấy một lọ thuốc dạ dày còn có một chai nước khoáng.

Đau lâu như vậy Thẩm Trường Lưu vẫn chịu đựng được nhưng nhìn thấy lọ thuốc này hốc mắt đột nhiên ướt át, duỗi tay lấy thuốc với nước, cường ngạnh nuốt xuống mới cảm thấy dễ chịu không ít.

Mạc Chi Dương hiện tại không cần chạy quanh người khác, cao hứng đến không ngừng được, đến quán bia dưới nhà gọi một chầu bia uống đến sảng khoái.

"Cậu thật sự không để ý đến Thẩm Trường Lưu à? Nếu hắn cùng Tô Bạch nối lại tình xưa thì làm sao bây giờ?"

"Nếu thật sự có thể nối lại mới là kỳ quái, tao đối với hắn cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc chiếu cố, hắn đã quen với việc có sự tồn tại của tao rồi, Tô Bạch thanh cao, hơn nữa lúc trước luôn là Thẩm Trường Lưu trả giá, y luôn yên tâm thoải mái mà tiếp nhận.

Nhưng bọn họ đều không giống như trước kia nữa, có những điều đã không thể trở lại như xưa.

Tao đây chính là dâu tây, Thẩm Trường Lưu đã ăn qua dâu tây, chẳng lẽ còn muốn uống lại nước đắng? Chuyện này chỉ là sớm hay muộn thôi."

Mạc Chi Dương căn bản không để bụng, ngược lại cảm thấy thời gian kéo càng lâu càng tốt. Cậu còn chưa chơi đủ đâu!

Vốn còn tưởng được tiêu dao thêm mấy ngày, kết quả ngày hôm sau Thẩm Trường Lưu đã nhịn không được chủ động gọi điện thoại qua cho cậu, hẹn gặp mặt tại một quán cà phê yên tĩnh kín đáo.

Mạc Chi Dương lúc rời khỏi trường học đã hơn 7 giờ, nơi này không nhiều người, đi vào tiệm quét một vòng liền nhìn thấy một bóng dáng, chủ động tiến đến.

Rõ ràng mới hai ba ngày không gặp mặt, mà không hiểu sao Thẩm Trường Lưu cảm thấy như lâu lắm rồi, lâu đến khiến hắn khó chịu trong lòng: "Em ngồi đi."

Ngồi vào đối diện, Mạc Chi Dương nhìn thấy hắn uống cà phê đen, theo bản năng khuyên bảo: "Dạ dày anh không tốt, không thể uống cà phê đen, vẫn nên uống ca cao nóng đi."

Cho đến khi nói gần hết câu, mới ý thức được không ổn, cúi đầu: " Thực xin lỗi, em không nên xen vào việc người khác."

Một tiếng xin lỗi này giống như lưỡi kiếm sắc bén, trực tiếp đâm xuyên tâm Thẩm Trường Lưu, rõ ràng đối phương cái gì cũng không sai, rõ ràng là do chính mình ích kỷ đem người ta kéo vào.

" Không, người nói xin lỗi là anh mới phải."

_-----------------------------------------------------------_

Editor: Hiu hiu, chương nè tui chưa kịp beta lại, nếu có chỗ nào sai chính tả mọi ngừi comment nhắc tui sửa nha~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro