Chương 62: Đại hoàng đế và tiểu ám vệ (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi người trước mặt đến gần trong gang tấc, khi ngón tay thon dài của Kỳ Quan Ngạn sắp chạm vào gương mặt cậu, thì đột nhiên dừng lại.

Mạc Chi Dương thấy hắn do dự, cậu lập tức như một con mèo nhỏ xinh đẹp hiểu chuyện, hơi hơi cúi đầu xuống một chút, gương mặt thực tự nhiên mà đụng tới ngón tay hắn.

Có một số thứ, chỉ một cái chạm tay đã không thể vãn hồi.

Cảnh giác càng cao, thì dục vọng tham lam lại càng lớn, xúc cảm truyền đến ngón tay hắn tinh tế đến mức khiến hắn không tự chủ muốn càng nhiều hơn, bàn tay to xoa xoa gương mặt cậu, Kỳ Quan Ngạn cảm thấy mỹ mãn mà thở dài một hơi.

Mạc Chi Dương không nhúc nhích, chớp chớp đôi mắt, mắt đào hoa lấp lánh so với những ngôi sao trên bầu trời còn muốn sáng hơn, đôi mắt ngây thơ chứa đầy sao như một dải ngân hà.

Hắn không ý thức được, thậm chí không hiểu được bản thân làm như vậy là bị làm sao, Kỳ Quan Ngạn thu hồi tay: "Trở về đi."

"Vâng." Mạc Chi Dương thực nghe lời xoay người, nhảy lên tường viện biến mất bên trong màn đêm.

Kỳ Quan Ngạn nhìn bàn tay mình, bỗng nhiên nắm lại thành quyền, chuyện đêm nay chỉ có ánh trăng biết.

"NPC lần thứ hai gặp được, cũng có chút ảnh hưởng." Hệ thống nói, làm Mạc Chi Dương phụt cười ra tiếng: "Hắn còn có thể đem ông đây ăn chắc?"

Không để bụng, cậu quét một vòng xung quanh, không có cái gì bất thường  xảy ra, ngồi xuống, móc ra một bao bánh hạch đào thuận tay lấy ở Ngự Thiện Phòng, ăn đến quai hàm phình ra.

Cây cối vào thu, chỉ còn chút màu xanh,  sắc vàng của lá đã dần dần lan lên ngọn cây.

Gió thực trong trẻo, có thể nghe được tiếng bước chân của các binh lính tuần tra xung quanh, còn có tiếng bước chân của cung nhân, Mạc Chi Dương đứng trên nóc nhà, đột nhiên lỗ tai giật giật.

Không đúng, có một vài tiếng chân lộn xộn, cung nhân và thị vệ đều đã được huấn luyện qua, không thể đi như vậy.

Lấp tức rút mũi tên từ sau lưng ra, lắp vào cung tên, hướng đến tiếng bước chân lao tới.

Thanh âm cách không xa, là ở bên ngoài Vị Ương Cung, có thể nhìn thấy một người mặc đồ thái giám ở trên hành lang chạy thật nhanh.

Mạc Chi Dương đứng ở đằng xa, kéo căng dây cung, hướng tới bóng người kia, bắn tên: "Kẻ kia, quay lại cho ta!"

Một mũi tên này, không có nhắm ngay gã ta, mà vừa vặn bắn trúng cây cột hành lang trước mặt gã, doạ cho Trần Bá Ngôn nhảy dựng, vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy nơi xa xa kia có một điểm màu đen.

Lại là cậu ta!

Trần Bá Ngôn vừa nhìn thấy cậu là miệng vết thương lại ẩn ẩn đau, xoay người trốn về phía Vị Ương Cung.

Đường Uyển Uyển cũng lo lắng, để tên thích khách này dưỡng thương ở Vị Ương Cung, nếu bị người kia phát hiện nàng sẽ chết không có chỗ chôn, suy tư một hồi vẫn quyết định để người đi, ai ngờ người kia mới vừa ra khỏi Vị Ương Cung lại quay trở về.

Mạc Chi Dương nhảy đến bên ngoài Vị Ương Cung, từ trên tường viện nhảy xuống, vừa mới tiếp đất những người ở dưới đó giống như đã có chuẩn bị, mười mấy thái giám lao ra đem cậu vây lại.

Nơi này vốn là đường đi ngoài Vị Ương Cung, cách cửa cung cũng rất gần, thái giám vây quanh một lúc sau thì hoàng hậu cũng đi ra.

Chính là kẻ này, năm lần bảy lượt phá hư chuyện tốt của nàng?

Trong lòng Đường Uyển Uyển có chút bực tức, nàng hiểu nếu cậu ta còn ở đây, Trần Bá Ngôn chắc chắn sẽ không ra được Vị Ương Cung.

"Ngươi dám ở trong cung cầm mũi tên!" Đường Uyển Uyển cảm thấy, Hoàng Hậu xử lý một nô tài cũng không phải chuyện gì to tát: "Người đâu, kéo tên này ra ngoài đánh chết."

Mạc Chi Dương đứng bất động, dùng biểu tình nghi hoặc nhìn Hoàng Hậu, hỏi: "Đánh chết là cái gì?"

Hệ thống dám thề, ký chủ tuyệt đối là đang giả ngốc.

Không nghĩ tới đánh chết mà cậu ta cũng không biết là gì, quả nhiên là kẻ ngu ngốc, Đường Uyển Uyển vân vê  khuyên tai của mình, không chút để ý: "Đánh chết ư? Là phần thưởng của bổn cung ban cho ngươi, đợi chút nữa ngươi sẽ biết."

Xuân Phúc cho Xuân Hỉ một ánh mắt, Xuân Hỉ hiểu ý, cho vài người đem Mạc Chi Dương đè xuống quỳ trên mặt đất.

Mạc Chi Dương không hề phản kháng, vẫn trưng vẻ mặt ngây thơ để tùy ý bọn họ đem bản thân đè xuống mặt đất.

Làm hại bổn cung không thể hoàn thành nhiệm vụ!

Trong lòng Đường Uyển Uyển không vui, hai bước tiến lên, giày thêu quý giá dẫm đạp lên bàn tay trên mặt đất, lơ đãng nghiền ép một chút: "Đây cũng là phần thưởng của bổn cung ban cho ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro