Chương 63: Đại hoàng đế và tiểu ám vệ (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng dùng toàn bộ trọng lực thân thể của mình không ngừng nghiền ép xuống, tay đứt ruột xót sao có thể không đau cho được, Mạc Chi Dương nhăn mày, nhưng lại không có phản kháng.

Hệ thống cầu nguyện: Hy vọng người không sao, đừng chết trước mặt tôi.

Nhưng cầu nguyện này, là cho hoàng hậu, bản thân hệ thống còn chưa từng gặp qua, có người có thể đánh ký chủ xong mà kết cục còn tốt được, kết cục sợ rằng còn thảm hơn.

"Mạt tướng tham kiến Hoàng Hậu nương nương!" Hà thống lĩnh kịp thời xuất hiện, mới vừa nghe nói trước cửa Vị Ương Cung lộn xộn, liền chạy nhanh đến nhìn xem.

Không nghĩ tới đứa nhỏ nhà mình lại đang bị khi dễ, hai bước tiến lên hành lễ.

Hoàng Hậu đảo mắt hạnh qua nhìn Hà thống lĩnh, cũng không để ở trong lòng: "Tiểu tặc này dám ở bên ngoài Vị Ương Cung, cầm mũi tên hành hung phải chịu tội gì?"

"Hoàng Hậu nương nương, cậu ta là thị vệ bên người Hoàng Thượng, trừ bệ hạ ra không ai có quyền xử lý."

Nghe thấy lời này, Đường Uyển Uyển cũng biết không thể làm bệ hạ không thoải mái, làm bộ lơ đãng mà lùi về một bước, buông tay cậu ra: "Nếu đã vậy, thì liền giao cho bệ hạ xử lý đi."

Nói xong, liền phân phó đem người thả ra, mặc kệ xung quanh lộn xộn, còn bản thân nàng đi vào trong viện trước.

"Đứa nhỏ này có sao không?" Hà thống lĩnh nhanh tay đem người nâng dậy, nhìn bàn tay phải của cậu đều đã sưng tím, bốn ngón tay đều sưng lên, còn ẩn ẩn rỉ máu, có thể thấy hoàng hậu dẫm đến bao nhiêu sức: "Tại sao lại như vậy?"

Tay phải Mạc Chi Dương vẫn đang run rẩy, nhưng tay trái vẫn không chịu đem cung buông ra, tuy rằng rất đau nhưng vẫn cười trả lời: "Hoàng Hậu nương nương thưởng đó."

"Đứa nhỏ ngươi thật là, ta mang ngươi đi bôi thuốc!" Hà thống lĩnh đau lòng không chịu được, nhìn thôi cũng thấy đau, tay thế này e là phải nghỉ ngơi một thời gian mới tốt được.

Lúc gần đi, Mạc Chi Dương quay đầu nhìn Vị Ương Cung hiển hách, mắt đào hoa xinh đẹp nheo lại, lộ ra một nụ cười đơn thuần.

Dẫn người trở về bôi thuốc, băng bó tay cho xong, lúc này Hà thống lĩnh mới yên tâm dặn dò: "Mấy ngày nay phải nghỉ ngơi cho tốt, ta đi trực đêm, biết chưa?"

"Ai." Mạc Chi Dương nhìn tay phải bị băng lại thành tay gấu, giơ đến trước mặt quơ quơ, đau nhưng không cần phải khóc, bản thân cậu sẽ khiến nàng càng đau hơn.

Sau khi vào đêm, Mạc Chi Dương không nghe lời trở về nghỉ ngơi, vẫn là đi trực đêm, làm một tiểu ám vệ tận chức tận trách, sao có thể bởi vì chút thương tích này mà đã xin nghỉ?

Hệ thống không cho là đúng, ký chủ này khẳng định muốn làm việc gì đó, đừng hỏi, một hồi là biết.

Đêm thứ nhất không có việc gì lớn, đêm thứ hai vừa qua khỏi canh ba, Mạc Chi Dương đứng ở chỗ cao nghe được hai tiếng kêu của chim đỗ quyên, khoé miệng nhếch lên, tay phải bị thương đặt vào lòng bàn tay trái, tay trái dùng sức nhéo, vốn dĩ đau đến đứt ruột, nhưng biểu tình lại không biến hoá gì, xoay người hướng về phía thanh âm nhảy tới.

Lúc này đây đợi một hồi, hoàng đế mới nhìn thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện, hướng về phía hắn vẫy vẫy tay.

Mạc Chi Dương tay trái ôm cung, phía sau cõng sọt mũi tên, nhảy xuống dưới, bước nhanh đến trước mặt hắn, hai người vẫn là cách nhau một cửa sổ, mỉm cười gọi một câu: "Bệ hạ."

Chỉ một câu bệ hạ này, thế nhưng làm cả lòng hắn như là ngập trong xuân sắc, Kỳ Quan Ngạn thở dài, quả nhiên đêm qua không thấy cậu, là lại ngủ không an ổn: "Mấy ngày nay ngươi đều ở đây?"

"Đúng vậy." Mạc Chi Dương hơi hơi ngửa đầu, mắt đào hoa đối diện với tầm mắt hắn, có chút thẹn thùng vô cớ, mất tự nhiên dùng tay phải vò đầu.

Thiếu niên một thân đồ đen, tay lại bị bao thành một cục như vậy, Kỳ Quan Ngạn nhìn thấy được: "Tay ngươi bị thương?"

Thấy hắn nói tay mình, Mạc Chi Dương còn có chút kỳ quái, giơ tay quơ quơ trước mặt hắn, nở một nụ cười tươi: "Không phải đâu, đây là Hoàng Hậu nương nương thưởng cho."

"Thưởng?" Kỳ Quan Ngạn không quá minh bạch chữ thưởng này là có ý gì, cách cửa sổ nắm lấy tay cậu, cách băng gạc đều có thể nhìn ra bàn tay sưng to bất thường: "Cái này mà kêu là thưởng?"

"Vâng." Mạc Chi Dương nhìn thấy sự tức giận dần dần hiện trên mặt hắn, nhưng như cũ cười đến thực hiền lành vô hại.

Trên đời này người có thể thưởng cho Hoàng Hậu cũng chỉ có Hoàng Thượng, nếu nàng thưởng cho ta, ta đây cũng nên đáp lễ lại nha.

Nhìn tay cậu, Kỳ Quan Ngạn vô cớ sinh ra một cỗ lửa giận, khiến lòng hắn cực kỳ khó chịu: "Còn đau phải không?"

"Hiện tại không đau nữa." Mạc Chi Dương thấy hắn không vui, biết rõ còn hỏi: "Bệ hạ không vui sao?"

Đêm nay cũng không bình an như đêm trước, Kỳ Quan Ngạn cũng không biết nên trả lời như thế nào, bông tay cậu ra: "Ngươi không cần trực đêm, trở về nghỉ ngơi đi."

"Vâng." Không hỏi nguyên do, Mạc Chi Dương vô cùng nghe lời, xoay người rời đi.

Hệ thống trêu chọc: "Tôi đoán cậu sẽ thất bại." Hoàng đế kia không có tức giận, mà là kêu cậu trở về, phỏng chừng hắn cũng không dám chọc Hoàng Hậu.

"Không, chỉ là cần chút thời gian." Mạc Chi Dương nhìn thấy tia khác lạ trong mắt Hoàng Đế.

Một đêm trằn trọc, nghĩ rằng mọi chuyện cũng đều đã phai nhạt, nhưng không hề, băng bó trên tay cậu vẫn chói mắt như vậy, khi thượng triều hắn cũng liên tiếp thất thần, luôn nghĩ đến một vài chuyện kỳ quái.

Đây không phải tính nết của Kỳ Quan Ngạn, ngồi trong long liễn, nhìn bộ dáng kia của cậu, sợ là không quá để tâm, nếu lại bị thương nặng thêm thì phải làm sao?

Cuối cùng hắn cũng không khắc chế được sự lo lắng, hơi hơi nghiêng người: "Cao Ngũ Phân, ngươi đi tìm thuốc trị thương tốt nhất đến đây."

"Bệ hạ, ngài đây là?" Cao Ngũ Phân sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, chân đi theo bên kiệu liễn run run.

Kỳ Quan Ngạn lười giải thích với gã: "Đi mau."

Mạc Chi Dương là lần đầu tiên đến tẩm điện Thừa Càn Cung vào ban ngày, khi cậu bước tiến vào, Hoàng Đế mặc long bào đưa lưng về phía cậu, quỳ xuống hành lễ: "Tham kiến bệ hạ."

Đá cẩm thạch dưới chân sáng đến độ có thể soi bóng người, tiếng bước chân càng này càng gần bên tai, Mạc Chi Dương thực bình tĩnh.

"Đứng lên đi." Thấy cậu quỳ, nhìn tay kia như thế nào mà có vẻ càng sưng thêm, nửa ngồi xổm xuống, tơ lụa lăng la bởi vì động tác của hắn, tạo thành nếp uốn xinh đẹp trên mặt đất.

Kỳ Quan Ngạn không đành lòng, nửa ngồi xổm xuống giúp người đang quỳ cởi bỏ băng gạc: "Đau không?"

"Hoàng Hậu nương nương thưởng, nàng nói không nên đau."

Cởi bỏ băng gạc, nhìn bốn ngón tay đã sưng đỏ đến phát tím kia, có chỗ còn chảy ra tơ máu, Kỳ Quan Ngạn ban đầu còn bình thường, bây giờ lửa giận trong lòng đột nhiên dâng cao, buông tay cậu ra: "Cao Ngũ Phân, bãi giá đến Vị Ương Cung!"

"Cậu lại thắng!" Hệ thống liền biết.

Mạc Chi Dương cười, trực tiếp xếp bằng ngồi dưới đất, bản thân câuh cũng không phải là bạch liên thật, ngươi đánh ta một cái tát ta khẳng định là muốn một chân ngươi.

Đây chính là lần đầu tiên Hoàng Thượng giá lâm đến Vị Ương Cung, Hoàng Hậu quỳ gối hạ đầu, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn nhưng lại rất khẩn trương, chẳng lẽ là hệ thống khiến hắn đến, trợ giúp mình hoàn thành nhiệm vụ?

Trong lòng Kỳ Quan Ngạn nghẹn một bụng khí, ngồi trên ghế ở đây cũng cảm thấy không thoải mái: "Người đâu, thưởng cho Hoàng Hậu một ly trà."

"Vâng." Cao Ngũ Phân đem nước trà đã chuẩn bị tốt bưng lên, đó là một chén sứ trắng bằng nắm tay.

Hoàng Hậu không biết là ý gì, nhưng vẫn dập đầu tạ ơn: "Tạ bệ hạ."

"Hoàng Hậu nương nương, khi bệ hạ thưởng trà thì nên quỳ xuống nhận." Cao Ngũ Phân đem chén trà đưa qua, đưa cái chén cho Hoàng Hậu cầm bằng hai tay, một cái chén có vành rộng.

Hoàng Hậu quỳ, nô tài ở Vị Ương Cung đều quỳ theo, Cao Ngũ Phân cầm lấy một cái ấm trà nóng, miệng ấm trà mơ hồ có thể nhìn thấy khói bay ra.

Đi qua, hướng đến chén sứ mà châm trà, nước trà nóng bỏng chảy xuống chén sứ trắng, tay ngọc nhỏ dài của Hoàng Hậu lập tức chịu không nổi, theo bản năng liền muốn buông ra.

"Hoàng Hậu nương nương, đây chính là trà của bệ hạ thưởng, nếu làm rơi chính là coi rẻ hoàng ân, tru di cửu tộc."

Một câu của Cao Ngũ Phân, đem ý định muốn buông tay của Hoàng Hậu doạ sợ tới mức đôi tay gắt gao ôm chặt bát trà bạch sứ, nước trà nóng bỏng vẫn luôn được rót thêm, theo chén trà chảy xuống, đem đôi tay bạch sứ của Hoàng Hậu hun đỏ.

Hoàng đế ngồi trên cao, không chút để ý dùng nắp gạt gạt lá trà, nhưng lại không có ý định uống.

Một bình trà không nhiều lắm, nhưng trán Hoàng Hậu lúc này đều là mồ hôi, đau đến toàn thân run rẩy, nhưng vẫn cố gắng duy trì lễ nghĩa: "Tạ bệ hạ ban thưởng."

"Biết là thưởng thì tốt." Kỳ Quan Ngạn tùy tay đặt chung trà qua một bên, đứng dậy: "Trẫm ban cho ngươi, như thế nào cũng đều là thưởng, hiểu không?"

"Thần thiếp hiểu rõ." Hoàng Hậu nhìn áo gấm trước mặt lướt qua, nàng đã đau đến mức trước mặt đều biến thành màu đen, chờ đến sau khi người rời đi, trong lòng mới buông lỏng, trực tiếp ngất xỉu.

Hệ thống có chút cảm khái: "Hoàng Hậu chắc là sợ muốn chết rồi."

Mạc Chi Dương xếp bằng ngồi dưới đất, nhìn tay bị thương của mình, lắc đầu: "Đây cũng không có gì to tát, tao còn có một đồ vật còn chưa thưởng cho nàng đâu."

Bên tai truyền đến tiếng bước chân, Mạc Chi Dương quay đầu nhìn hắn đi vào, nháy mắt thân thể ngồi thẳng dậy, hướng hắn nở một nụ cười rạng rỡ.

Kỳ Quan Ngạn trở về, thấy cậu vậy mà vẫn ngồi dưới đất, sự tức giận mới nãy đều biến mất, bước chân không tự giác mà nhẹ lại, đi đến: "Đứa nhỏ này, sao vẫn còn ngồi dưới đất?"

"Bởi vì ta không biết ngồi chỗ nào." Mạc Chi Dương có chút hoang mang, tay trái nâng tay phải.

Đứa nhỏ này quá đáng yêu, thấy tay cậu, lúc này mới nhớ là cần bôi thuốc, đi qua ngồi xổm xuống trước mặt cậu, kéo tay bị thương qua: "Còn đau không?"

"Không đau." Mạc Chi Dương không có phản kháng, thanh âm mềm mại nhẹ nhàng đáp một câu: "Nhưng mà không thể luyện bắn tên được."

Kỳ Quan Ngạn khó có khi nhẹ nhàng mà bôi thuốc cho cậu, bốn ngón tay đều bị thương thành như vậy, nên đem móng vuốt của nữ nhân kia đem ra băm mới có thể nguôi giận được: "Thường ngày ngoại trừ luyện cung tên ra, ngươi còn làm cái gì?"

"Bảo vệ bệ hạ." Mạc Chi Dương hơi hơi rũ đầu, tay hai người quấn lấy với nhau, nghĩ đến Thẩm Trường Lưu lúc trước, có chút khổ sở, vậy liền bồi thường tốt cho hắn đi, dù sao cũng là bảo vệ mục tiêu, hơn nữa về sau cũng sẽ không gặp được nữa.

Cái này không có gì kì lạ, Kỳ Quan Ngạn biết, cậu chính là luôn bảo vệ hắn: "Còn gì nữa?"

"Sư phụ nói với ta, cả đời này ta phải bảo vệ bệ hạ cho tốt, những cái khác đều không quan trọng." Mạc Chi Dương nói xong, chỉ cảm nhận được ánh mắt sáng quắc, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn.

Ánh mắt hai người quấn quýt một chút, Mạc Chi Dương có chút thẹn thùng, rặng mây đỏ lại hiện trên mặt, tay trái gãi gãi đầu: "Xác thật trừ bảo vệ bệ hạ ra, ta cũng không có việc gì cần làm."

"Ý gì?" Kỳ Quan Ngạn thật sự không biết bị sao? Người thông minh như thế nào không biết, nhưng hắn chính là vẫn cố chấp yêu cầu cậu chứng minh.

Việc này làm Mạc Chi Dương lộ vẻ khó xử: "Ta là sống vì bệ hạ, luyện công vì bệ hạ, tập võ cũng là vì bệ hạ, hiện tại cũng là vì bảo vệ bệ hạ mới đến đây."

Thực vất vả đi, nhiều năm như vậy, hắn một mình giãy giụa giữa sự sống và cái chết, hiện tại lại xuất hiện một người vì ngươi mà sống, đơn thuần đến mức toàn bộ thế giới cũng chỉ là ngươi, ngươi sẽ vui vẻ sao?

Cái ma quỷ này, luôn dễ dàng chọc trúng điểm mềm yếu nhất trong lòng người.

Động tác của Kỳ Quan Ngạn khựng lại, đột nhiên đứng dậy: "Ra ngoài đi."

"Vâng." Mạc Chi Dương nghe lời bò dậy, khom người lui ra.

Trơ mắt nhìn cậu muốn ra ngoài, Kỳ Quan Ngạn vẫn là nhịn không được: "Chờ đã!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro