Chương 65: Đại Hoàng Đế và tiểu ám vệ (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có điều, Kỳ Quan Ngạn liếc mắt nhiều hơn một cái, chỉ cảm thấy bộ hồng y này không tồi, nhưng cũng chỉ như thế mà thôi.

Đường Uyển Uyển người cũng như tên, vũ điệu mềm mại uyển chuyển, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tỏa ra mùi vị phong tình, vừa quyến rũ lại vừa e lệ, một thân hồng y tôn lên da thịt trắng như tuyết, quả thật khuynh quốc khuynh thành.

Nhưng, Kỳ Quan Ngạn lại chả thèm để ý, chỉ bưng chén rượu, dựa vào tay vịn trên long ỷ xuất thần.

Một khúc kết thúc, vũ cơ cũng lui ra, Đường Uyển Uyển ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, biểu tình tự tin nhìn người cao cao tại thượng trên kia, nhưng hắn lại rất kỳ lạ, ngồi trên long ỷ chẳng nói chẳng rằng.

Hoàng đế đang suy nghĩ cái gì?

Đường Uyển Uyển không rõ, chẳng lẽ vừa rồi điệu múa của nàng quá mức kinh diễm? Thế nên bệ hạ mới kinh ngạc đến xuất thần? Nhìn tình hình này, nàng cảm thấy nhiệm vụ của mình nhất định có thể thành công.

"Bệ hạ, thần thiếp kính bệ hạ một ly." Đường Uyển Uyển hành lễ, đem một bầu rượu đã sớm chuẩn bị tốt ra, phân phó Xuân Hỉ rót một ly.

Hoàng đế nhìn rượu đưa đến trước mặt không phản ứng, ánh mắt ra hiệu cho Cao Ngũ Phân, Cao Ngũ Phân hiểu rõ, tiến lên thử độc, ngân châm thăm dò vào rượu, sau khi xác định không có độc, mới dám đưa đến trước mặt hoàng đế.

Kỳ Quan Ngạn tùy tay đem rượu uống, lại cảm thấy không có gì thú vị, buông ly rượu ra, đứng dậy: "Trẫm có chút mệt, đi về nghỉ ngơi trước."

"Bệ hạ!" Không thể để hắn đi, Đường Uyển Uyển có chút hoảng loạn, nếu hắn đi rồi, vậy.... Vậy dược trên người nàng, và dược trên người hắn, đều...

Đột nhiên bị gọi lại, Kỳ Quan Ngạn có chút không vui, ghét bỏ nhìn nữ tử phía dưới: "Còn có chuyện gì?"

Giọng điệu cùng ánh mắt đều mang theo không kiên nhẫn cùng sát ý, khiến Đường Uyển Uyển cả kinh, không dám nói thêm gì nữa: "Cung tiễn bệ hạ."

Trơ mắt nhìn hắn đi ra ngoài, trong lòng Đường Uyển Uyển lộp bộp một chút, cũng xoay người chạy theo, nàng nhất định phải đuổi theo.

Trên đường về Thừa Càn Cung, Kỳ Quan Ngạn ngồi trong long liễn, lảo đảo lắc lư làm trong lòng hắn cũng phiền muộn vô cớ, giống như thiêu thiếu cái gì, tay đỡ trán: "Cao Ngũ Phân."

"Có nô tài." Cao Ngũ Phân đi tới cạnh kiệu liễn.

Muốn nói cái gì, nhưng rồi lại quên mất, Kỳ Quan Ngạn có chút bực bội, cũng không biết phát tiết như thế nào, kiệu hạ xuống, lúc đứng dậy lại cảm thấy có chút hoa mắt.

Đường Uyển Uyển chịu đựng thân thể không khoẻ vội vàng chạy đến, tận mắt thấy hoàng đế tiến vào Thừa Càn Cung, liền phát hiện đã chậm, việc này không xong rồi.

Mạc Chi Dương ngồi ở trên nóc nhà, từ trong vạt áo lấy ra một bọc giấy dầu nhỏ, bánh trung thu này là do cậu trộm được trong Ngự Thiện Phòng đó nha, ăn một cái cảm thấy thật sự không tồi.

Mùi hoa sen tan ra trong miệng, ngọt mà không ngấy.

Màn đêm yên tĩnh, đột nhiên truyền đến hai tiếng kêu của chim đỗ quyên, Mạc Chi Dương bực bội lắc đầu: Thời điểm này kêu cái gì mà kêu, cố tình không cho cậu ăn hả, đúng là không có mắt nhìn mà.

Đem điểm tâm gói lại nhét vào trong vạt áo liền vội vàng lao đi.

Mạc Chi Dương đi tới phía trước cửa sổ, trăng hôm nay rất tròn, tản ra ánh sáng dịu nhẹ, chiếu trên mặt đất như thể kết sương.

Nhưng cẩu hoàng đế lúc này lại có chút kỳ quái, ánh mắt hắn có chút mê ly, hơn nữa biểu tình còn kỳ quái, Mạc Chi Dương đứng ở trước mặt, lại giống như đã bị hắn gắt gao khảm vào trong lồng ngực.

Ban đầu thân thể đã có chút nhen nhóm, hiện tại còn nhìn thấy người hắn ngày đêm tơ tưởng, lửa trong lòng nháy mắt bùng lên.

Kỳ Quan Ngạn có thể thấy được bản thân có chút không ổn, nhưng hắn lại không khống chế được, cách cửa sổ vươn tay, xoa nắn gương mặt non nớt tinh tế của cậu, chậm rãi vuốt ve từ gương mặt một đường đến sau cổ.

Đột nhiên, liền đem người lôi đến trước mặt mình, cúi người trực tiếp hôn lên, môi răng vừa tương liên liền gây nên sóng to gió lớn, ánh trăng mê ly, đem tất cả tâm ý đều xuyên thấu.

Một nụ hôn này căn bản chính là đoạt lấy, lúc sau Mạc Chi Dương được thả ra, bởi vì thiếu oxi nên toàn bộ đầu óc có chút ngơ ngốc, biểu tình có chút dại ra, mịa nó, tại sao đột nhiên lại chơi lớn vậy.

Người trước mặt biểu tình dại ra, tựa hồ không phản ứng kịp những biến cố này, đôi môi ánh nước sưng đỏ làm tâm hắn ngứa ngáy.

"Ngươi thích ta không?" Ngón trỏ Kỳ Quan Ngạn không ngừng đùa bỡn môi dưới của cậu, lòng bàn tay dính nước miếng cũng không biết là của ai, lại từ kẽ hở răng môi thăm dò tiến vào, đụng tới đầu lưỡi.

Mạc Chi Dương phản xạ có điều kiện mà đáp: "Thích." Đây là phản ứng vô cùng tự nhiên nói ra.

Nhưng cậu vào phòng như thế nào? Ai mà biết!

Hiện tại cả người Mạc Chi Dương đều treo trên người hắn, bị nam nhân gắt gao đè trên cửa sổ, tay vòng qua ôm cổ hắn.

Không phải, hiện tại Mạc Chi Dương cuối cùng cũng cảm nhận được không thích hợp, ê ê, sự tình như thế nào lại biến thành như vậy chứ!

Chuyện này lệch khỏi quỹ đạo kế hoạch của mình, vốn dĩ tính mượn ngày trung thu này, đưa bánh cho hắn sau đó giả vờ ngốc nghếch một chút, thật sự không phải như này đâu~

"Ôm ta." Kỳ Quan Ngạn đem chân cậu đặt lên eo mình, để cả người cậu treo trên người mình, lại bắt lấy đôi môi người trước mặt, nửa khắc cũng không muốn tách ra, vừa cọ xát vừa hướng tới long sàng mà đi.

Nếu là đứa nhỏ này, bị giết thì cứ bị giết đi, chỉ cần là ở trong tay cậu, thế nào cũng tốt, hắn mặc kệ! Đây đều là tiếng nói chân thực không ngừng kêu gào trong lòng hắn.

Mấy ngày nay, hắn đều vô cùng khắc chế, nhưng hiện tại người hắn tưởng nhớ cùng với dược tính phát tác đã phá tan phòng tuyến của hắn, cúi xuống, đem người bao phủ dưới thân.

Hai thân thể dây dưa, kéo màn lụa mỏng xuống, song song ngã lên giường đệm mềm mại.

Mạc Chi Dương vươn một tay hướng ra bên ngoài giường, nội tâm hò hét: Ta không muốn giúp lão nam nhân phá thân đâu, hức hức~

Cái gì? Tự nhiên lại bị hôn.

Như là gói bánh trung thu bị mở ra, nhìn đến bánh trung thu da tuyết, tinh tế trắng nõn, thơm ngọt ngon miệng, Kỳ Quan Ngạn ăn đến muốn ngừng mà không được, từ trên xuống dưới làm ra không ít dấu vết.

Ưm~ quá nhanh, hức hức~" Mạc Chi Dương không theo kịp động tác của hắn, chỉ có thể bị ép theo tiết tấu phập phồng của người phía trên.

"Ngoan, kêu bệ hạ." Kỳ Quan Ngạn chống mình phía trên nhìn thiếu niên, đường cong ở phần eo thật tinh tế, làm hắn yêu thích không muốn buông tay.

Mạc Chi Dương túng quẫn, nức nở khóc lóc cầu xin: "Hức, bệ hạ, chậm một chút đi mà~"

Không khóc thì còn tốt, vừa khóc đã trực tiếp đốt cháy tà hoả của Kỳ Quan Ngạn, đem người lật lại, một lần nữa áp đảo, mở miệng lừa gạt: "Ừm, chậm một chút." Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng thân thể rất không thành thật.

Nhìn nóc giường bị động đến rung lắc thật nhanh, Mạc Chi Dương nhìn cẩu nam nhân này, hắn cũng động thật nhanh, cậu chịu không nổi, nhắm hai mắt lại, tại sao lại như vậy chứ?

Sắc trời còn chưa sáng, người trên giường cũng chưa ngủ, màn xanh lụa mỏng không che được âm thanh khiến người mặt đỏ tim đập.

"Bệ hạ, thần mệt quá rồi!"

"Ngoan, một lần cuối cùng được không?"

"Nhưng người đã nói như vậy hai lần! Ưm ha~ đừng... Bệ hạ!"

Mạc Chi Dương ý đồ muốn đấu tranh, vươn một tay ra ngoài màn, kết quả sau đó là một bàn tay to đem tay nhỏ nắm lấy, một lần nữa kéo trở về.

Ta sai rồi, về sau ta sẽ không cười người khác là lão xử nam, đây là báo ứng, đương sự tỏ vẻ vô cùng hối hận.

Ngày hôm sau là ngày nghỉ tắm gội, không cần lên triều, Kỳ Quan Ngạn bị ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ đánh thức, cúi đầu xuống, liền nhìn thấy một cái đầu lông xù đang nằm trong ngực.

Nhớ tới đủ chuyện hôm qua, thời điểm cậu nức nở kêu gào không cần, lại cảm thấy đau lòng, thật sự là hắn không biết tiết chế, yêu thương hôn lên trán cậu, đổi lấy một tiếng ưm~ của người trong lồng ngực: "Không cần nữa đâu."

Xem ra là thật sự bị dọa sợ.

Ôm lấy người nhắm mắt lại, đã lâu hắn không được ngủ thoải mái như thế, ngủ thêm một lát vậy.

Vị Ương Cung, đến sáng Hoàng Hậu mới vội vàng xuất hiện, quần áo lộn xộn từ hậu hoa viên chạy ra, vừa lúc gặp được Xuân Hỉ vẫn đang tìm người.

Thấy Hoàng Hậu nương nương như thế, Xuân Hỉ hoảng sợ: "Nương nương, người!"

"Đừng nói lung tung, mau đi chuẩn bị nước tắm gội." Đường Uyển Uyển tiện tay kéo lá cây khô trên đầu xuống, làm bộ trấn định.

Cao Ngũ Phân vẫn luôn ở ngoài điện chờ, kỳ thật sáng sớm ông có lẻn vào, kết quả thấy xiêm y rơi đầy đất, ai da một tiếng lại phải vội vàng nhanh chóng chạy ra.

Xiêm y màu đen kia vừa nhìn thấy liền biết chính là của ám vệ kia, bệ hạ xem ra là..... Nghĩ đến đây, lộ ra một nụ cười, thật tốt thật tốt!

Qua một lát, nghe được trong phòng có thanh âm rất khẽ, Cao Ngũ Phân lấy lại tinh thần, ôm tâm tư nho nhỏ đẩy cửa tiến vào: "Bệ hạ."

Nghe thấy tiếng, Kỳ Quan Ngạn ngồi trên giường, quay đầu nhìn Mạc Chi Dương còn đang ngủ say, đưa ngón tay lên môi ý bảo đừng lên tiếng.

Cao Ngũ Phân hiểu rõ, xoay người liền đi phân phó người hầu bên ngoài, chờ lát nữa nên làm như thế nào thì làm như thế đó.

Kỳ Quan Ngạn mang giày đứng dậy, kết quả chưa đi được hai bước, một chân không biết dẫm phải thứ gì, giống như là bùn đất, cúi đầu xuống vừa thấy lại là một bao giấy dầu, khom lưng cầm lên, còn có mùi hương hoa sen của bánh trung thu.

Khi tỉnh lại, Mạc Chi Dương dại ra nhìn tấm màn, thân thể vẫn khá thoải mái, nhưng eo thật sự còn là của mình sao?

Nhớ tới nguyên một đêm hôm qua, đột nhiên cảm khái: Ta vậy mà không có chết.

"Cậu mà chết tôi liền thành cô nhi, ký chủ ba ba." Loại đồ vật như tiết tháo này, hệ thống đâu có đâu.

Trong đầu truyền đến âm thanh, Mạc Chi Dương khôi phục thần trí chớp hai mắt một chút: "Con trai, Đường Uyển Uyển đâu? Trạng thái ngày hôm qua của cẩu hoàng đế rõ ràng không đúng."

"Nàng có nơi vui sướng của nàng, hoàng đế có nơi vui sướng của hoàng đế." Hệ thống không cần nói rõ ràng, nhưng ký chủ có thể hiểu được.

Thôi bỏ đi, không muốn nghĩ nữa, Mạc Chi Dương nhắm mắt lại lần nữa, cậu mệt mỏi quá, cần phải ngủ thêm một chút.

Kỳ Quan Ngạn rửa mặt trở về, bỏ lỡ đoạn thời gian thanh tỉnh kia của cậu, cũng không quấy rầy, tiện tay cầm quyển sách ngồi trên mép giường lật xem, một tờ lại một tờ.

Một giấc này thẳng đến chiều, chờ mặt trời gần xuống núi, Mạc Chi Dương mới mở to mắt lần nữa, vừa xoay đầu liền nhìn thấy hoàng đế ngồi ở mép giường, dụi dụi mắt: "Bệ hạ?"

"Tỉnh rồi?" Kỳ Quan Ngạn nghe thấy âm thanh, trước hết buông sách xuống cúi người xem.

Mạc Chi Dương nhìn nam nhân trước mặt, nhịn xuống xúc động muốn xé đầu hắn, NPC này, thật là... thiếu đánh mà.

Nhưng mà, là một ám vệ trung thành, khẳng định phải có phản ứng khác, Mạc Chi Dương dùng mặt cọ cọ gối đầu, dùng âm điệu khàn khàn mềm mại hô lên: "Đói~"

Ngươi chờ ta ăn no, liền xem ta làm thế nào đánh đầu chó nhà ngươi!

Kỳ Quan Ngạn thấy cậu đáng thương như vậy, liền gọi người đưa cháo đã chuẩn bị tốt đến.

Mạc Chi Dương liền cảm thấy sợ hãi, bản thân đột nhiên được hoàng đế hầu hạ, dựa vào gối đầu ngoan ngoãn uống cháo đưa đến bên miệng.

Lông mi rung động chớp chớp, ngoan ngoãn uống cháo đến hai má đỏ ửng, nhất cử nhất động của cậu đều khiến tâm tình của Kỳ Quan Ngạn tốt vô cùng.

Cậu vô cớ xông vào trong lòng hắn, là trời cao ban ân, là tâm can bảo bối của hắn.

Tâm can bảo bối cần được nâng niu trong lòng bàn tay, nếu ai dám đụng đến, liền đem kẻ đó cho chó ăn.

Dã thú cởi bỏ ngụy trang, lộ ra răng nanh chiếm hữu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro