Chương 66: Đại Hoàng Đế và tiểu ám vệ (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cháo này thật ngon! Rõ ràng nhìn chỉ giống như  cháo trắng, nhưng lại có một loại hương vị thơm ngon mượt mà.

Mạc Chi Dương uống hết một chén, còn có chút chưa đã thèm, há miệng cắn lấy cái muỗng, sợ hắn không hiểu ý, hàm hồ nói: "Còn muốn nữa."

"Còn muốn?" Kỳ Quan Ngạn cố ý trêu đùa cậu, âm điệu tăng thêm, khiến câu nói trở nên không được bình thường.

Dựa theo tình huống như thế, nếu mặt đỏ lên, có khả năng sẽ bị ấn lại trên giường làm thêm vài hiệp, thế nên cậu làm bộ cái gì cũng không biết, giả vờ ngu ngốc sẽ không bị thao, hừ!

Vì thế dùng ánh mắt thực nghiêm túc, còn gật gật đầu, cái muỗng vẫn cắn trong miệng: "Còn muốn!"

"Thân thể ngươi không chịu nổi, chờ khỏe lên rồi lại muốn." Kỳ Quan Ngạn ngoài miệng trêu đùa cậu, nhưng vẫn kêu Cao Ngũ Phân đi múc cháo, lại đút cậu uống hết hai chén, lúc này mới không uống nữa.

Kỳ Quan Ngạn cầm khăn, muốn giúp cậu lau miệng, nhưng lại thấy đôi môi mềm mại hồng nhuận thơm ngọt kia, cưỡng không được mà trực tiếp cúi người ngậm lấy, dùng đầu lưỡi sắc tình đảo qua mỗi một chỗ trên môi, sau đó lại thăm dò tiến vào.

"Ưm~" Mạc Chi Dương bị ép hơi hơi nâng cầu lên, đã lười không buồn phản kháng.

Không nghĩ tới bản thân mình là đệ nhất bạch liên hoa, vậy mà hiện tại lưu lạc đến nông nỗi sợ một NPC thao chết, thất đáng buồn làm sao.

Ăn xong "mỹ thực" rồi, Kỳ Quan Ngạn cuối cùng cũng đại phát từ bi buông cậu ra, lại dùng khăn lau khô miệng: "Ngoan ngoãn nghỉ ngơi, chờ trẫm trở về."

"Vâng." Mạc Chi Dương ngoan ngoãn gật gật đầu, nội tâm thiếu chút nữa quỳ xuống với hắn: Ngươi mau cút xéo! Mau cút, nhìn thấy ngươi ta liền nhớ tới cái eo đáng thương của ta.

Kỳ Quan Ngạn lưu luyến không rời hôn một cái lên trán cậu, lúc này mới đứng dậy rời khỏi tẩm điện, dặn dò Cao Ngũ Phân phân phó người canh chừng, nhưng đừng quấy rầy đến cậu, hắn đi Ngự Thư Phòng còn có chút việc muốn xử lý.

"Ký chủ ba ba, đêm qua có kịch vui để xem, đáng tiếc cậu không xem được." Hệ thống này kêu ba ba kêu đến vô cùng thuận miệng, một chút xấu hổ cũng không có.

Căng da bụng thì trùng da mắt, Mạc Chi Dương thở dài nhắm mắt lại: "Câm miệng, tao muốn ngủ một chút."

Ngự Thư Phòng, truyền đến đều là mấy vị đại thần nhất phẩm quan trọng, Kỳ Quan Ngạn ngồi ở chủ vị, lật xem tin chiến thắng từ phía nam truyền đến.

Vài vị đại thần thấy rất kỳ quái, nhìn bộ dáng bệ hạ giống như rất cao hứng, mặt mày đều mang xuân sắc, không biết là vì tin chiến thắng này hay là chuyện gì khác, mọi người đều phỏng đoán trong lòng nhưng không ai dám hỏi.

"Nam Sở mấy năm nay liên tiếp gây chuyện, trước đây không động bởi vì chỉ là chuyện nhỏ, vô cớ xuất binh thì cũng thôi, hiện tại thế  nhưng còn mơ ước sáu quận sông Hoài của Vân Quốc, bây giờ đánh một trận này, tất cả khí thế kiêu ngạo đều không còn."

Kỳ Quan Ngạn đem tấu chương đặt lên bàn, nhìn lướt qua vài người phía dưới, ánh mắt dừng lại trên người Tả thừa tướng Đường Thụy: "Đường ái khanh, khanh cảm thấy thế nào?"

"Bệ hạ anh minh." Đường Thụy quỳ xuống dập đầu, trước đây ông không hề tham chính, ai biết tự nhiên bệ hạ lại kêu mình đâu: "Nam Sở chỉ là một tiểu quốc nho nhỏ, phải nên cho một chút giáo huấn."

Hôm nay tâm tình Kỳ Quan Ngạn rất tốt, cũng không muốn so đo: "Nam sở quốc si tâm vọng tưởng phải nên giáo huấn, một tấc đất ở Vân Quốc đều là do tổ tiên để lại, thế nên một phân cũng không thể cho, chạm vào biên giới nước ta, đừng nói là Nam Sở, kể cả là Khương tộc cũng đánh đến khi bọn họ không dám bén mảng."

"Bệ hạ anh minh." Vài vị đại thần dập đầu, cùng hô to.

Mấy câu a dua nịnh hót này Kỳ Quan Ngạn đều đã nghe đến lỗ tai mọc kén, phẩy tay: " Việc phân bố phòng thủ trong kinh thành, Binh Bộ ghi lại danh sách mới, các quan chức mới trong năm nay đều phái quan viên Lại Bộ ghi lại danh sách, trẫm châm chước cho, trung thu qua đi, Lễ Bộ lại tiếp tục việc thu thập săn bắn."

Săn bắn?

Lễ Bộ thượng thư có chút kỳ quái, trước nay bệ hạ cũng không yêu thích chuyện này, nhưng vẫn chắp tay thi lễ đáp lại: "Vâng."

Thật ra Kỳ Quan Ngạn vốn không hề thích mấy hoạt động này, luôn cảm thấy nhàm chán, nhưng mà với tài bắn cung tuyệt đỉnh của đứa nhỏ kia, chắc hẳn là vô cùng yêu thích săn bắn, vậy nên muốn dẫn cậu ra ngoài chơi: "Lui ra đi."

"Vâng." Vài vị đại thần khom người lui ra, vừa ra khỏi cửa liền bắt đầu nói chuyện với nhau.
"Từ khi bệ hạ đăng cơ tới nay, chưa bao giờ tham gia săn bắn, bây giờ tại sao lại đột nhiên muốn đi?" Lễ Bộ thượng thư nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra.

Xuống đến bậc thang, chư vị đại thần từng người trở về, Hộ Bộ thượng thư thấy sắc mặt Tả thừa tướng không tốt, tiến lên an ủi: "Tả thừa tướng, ngài cũng biết tính tình bệ hạ, có thứ gọi là nghịch lân, lúc trước giảng hoà bệ hạ vẫn khăng khăng muốn đánh, ngài nên biết như thế."

"Từ  xưa đến nay vẫn luôn là văn chủ hoà võ chủ chiến." Tả thừa tướng vuốt vuốt râu dê, bất đắt dĩ lắc đầu, lúc trước ông cũng chỉ cảm thấy Nam Sở là tiểu quốc, không có chuyện gì lớn, lại thêm quốc khố cũng không đầy đủ nên mới giảng hoà, hiện giờ lại mất thánh tâm.

Các đại thần đi không bao lâu, liền có một nam tử trung niên mặc quần áo ngắn, vội vàng tiến vào cầu kiến.

"Sao vậy? Có chuyện gì mà ngươi phải tự mình đến?" Kỳ Quan Ngạn nhìn người quỳ trước mặt, đứng dậy, người này là tai mắt do hắn tự mình xắp xếp vào hậu cung để theo dõi tin tức.

Người phía dưới không đứng dậy, quỳ một gối bắt đầu báo cáo chuyện phát sinh gần đây.

Chờ một lúc sau khi nói xong, biểu tình Kỳ Quan Ngạn biến hoá, tiện tay cầm nghiên mực trên án thư lên, loảng xoảng vứt xuống đất: "Đường gia này là muốn tạo phản sao!"

"Thiên chân vạn xác*, bệ hạ, có cần bắt tên kia không?"

(*)Thiên chân vạn xác: Vô cùng chính xác.

Thế lực Đường gia rắc rối khó gỡ, lúc trước hắn cho Đường Uyển Uyển làm hoàng hậu, cũng là bởi vì gia thế của bọn họ, tuy rằng hiện giờ không dùng được, nhưng cũng không thể ra tay tùy tiện.

Nếu nổi lên tâm tư muốn tạo phản, vậy không thể lưu lại, phải chậm rãi như tằm ăn lá, cuối cùng nhổ cỏ tận gốc.

Lãnh thổ và hoàng quyền, từ trước đến nay luôn là điểm mấu chốt không thể đụng vào của hoàng đế.

"Không cần, ngươi cứ tiếp tục canh chừng, nếu thấy kẻ kia cũng không cần động thủ, bây giờ chưa phải lúc." Kỳ Quan Ngạn phẩy tay, để người nọ lui ra.

Lại nhìn xuống mặt đất, vô cùng phiền muộn: "Cao Ngũ Phân, đem tấu chương mang về tẩm điện, trẫm muốn về tẩm điện xem."

Thời điểm Mạc Chi Dương mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy giống như có người lại gần, mở to mắt liền nhìn thấy Kỳ Quan Ngạn chỉ mặc áo lót, xốc chăn trên giường lên.

Sợ tới mức che mông lại, sau đó dịch mông lùi về sau một chút, lại di chuyển thân trên của mình ra xa nhất có thể, tận lực kéo dài khoảng cách, bằng không lại xảy ra chuyện.

Động tác nhỏ của cậu, Kỳ Quan Ngạn làm sao lại không biết, trong lòng có chút không vui, đứa nhỏ này không muốn thân cận với hắn? Xốc chăn lên nằm xuống.

Không phát hiện ư? Ta lại dịch, lại kéo ra 10cm khoảng cách an toàn, hừ, còn không có phát hiện, ta lại dịch!

"Ai da!" Lần này vận khí không có tốt như vậy, phía sau không biết là thứ gì, đụng đến thắt lưng một cái, Mạc Chi Dương vói tay ra sau sờ sờ, liền lấy ra một trường kiếm lạnh lẽo, vỏ kiếm cũng không thấy đâu.

Này..... Cẩu hoàng đế để kiếm trên giường làm cái gì?

Kỳ Quan Ngạn nhìn cậu diễn một hồi, thời thời khắc khắc đều chú ý đến động tác nhỏ của cậu, hiện giờ thấy cậu lấy ra thanh kiếm này, có chút cảm khái, vươn tay qua cầm lấy: "Đây là trẫm dùng để hộ thân."

"Có ta rồi, người còn dùng kiếm này làm gì? Ta sẽ bảo hộ bệ hạ!" Mạc Chi Dương vô cùng đảm bảo mà vỗ vỗ lồng ngực, lời này cậu không có nói dối, lúc cần thiết bản thân cậu thực sự phải dùng mạng này đi bảo hộ đối tượng nhiệm vụ.

Bị cậu chọc cười, Kỳ Quan Ngạn tiện tay ném văng thanh kiếm ra: "Vậy nghe ngươi, nhưng bộ dáng này của ngươi cũng không giống người có thể bảo vệ trẫm, lại đây."

Hiện tại hai người cùng nằm trên một cái giường, cùng một chăn, nhưng lại cách xa một mét, toàn thân Mạc Chi Dương đều rúc trong chăn, chỉ lộ ra một cái đầu, đầu lắc như trống bỏi: "Không, không muốn làm."

"Đêm nay không làm, lại đây." Kỳ Quan Ngạn hôm nay chỉ muốn ôm cậu ngủ, an an ổn ổn ngủ một giấc.

Ngày hôm qua cũng là lần đầu tiên của cậu, có thể sông sót đã không tồi, khẽ căn môi nghe lời lăn qua, lăn một chút liền lăn đến trong lồng ngực cẩu hoàng đế.

Một tay đem người ôm lấy, Kỳ Quan Ngạn kiên định thở phào một hơi, trong lòng có cảm giác yên ổn chưa từng thấy.

Mạc Chi Dương chôn mặt trong ngực hắn, rầu rĩ hỏi lại một câu, xác nhận lại: "Thật sự không làm đúng không?"

Vươn tay đem cằm người trong lòng nâng lên, để cậu nhìn mình, gương mặt đơn thuần non nớt như vậy, làm thế nào có thể lừa cậu, cúi người hôn lên trán cậu một cái: "Quân vô hí ngôn, ngươi nói không làm liền không làm."

Nghe được câu đó Mạc Chi Dương hoàn toàn yên tâm, sau lại cảm thấy cẩu hoàng đế này nói hươu nói vượn, tối hôm qua là ai nói một lần cuối cùng mà nói đến vài lần, hả!

Quên đi, mặc kệ, ông đây muốn ngủ.

Ngủ cả ngày hôm qua, trời còn chưa sáng Mạc Chi Dương đã mở to mắt, không còn buồn ngủ, tay chân nhẹ nhàng xốc chăn lên, xác định không kinh động đến người bên cạnh, nhảy xuống giường.

Để chân trần mà chạy đi tìm quần áo, mặc quần áo cùng mang giày xong, tóc cũng không thèm buộc, dùng khinh công nhảy lên rời đi, thuận tay túm lấy cung tên cùng sọt mũi tên lên.

Người vừa đi không bao lâu, Kỳ Quan Ngạn bỗng nhiên mở to mắt, thấy bên cạnh trống rỗng, liền ngồi dậy: "Cao Ngũ Phân!"

"Bệ hạ!" Cao Ngũ Phân ngồi canh cửa bên ngoài, đột nhiên nghe được thanh âm, té ngã lộn nhào tiến vào: "Tham kiến bệ hạ!"

Kỳ Quan Ngạn có chút tức giận, xốc màn lên, chân trần dẫm trên đất: "Người đâu?"

"Có lẽ là đi tuần tra." Cao Ngũ Phân quỳ rạp trên mặt đất, run bần bật, đứa nhỏ này đi như thế nào mà ai cũng không biết chứ.

Tuy rằng có chút không vui, nhưng cũng không thể nổi giận với đứa nhỏ kia, Kỳ Quan Ngạn chân bước đi: "Hầu hạ rửa mặt." Dù sao hắn cũng ngủ không được nữa.

Mạc Chi Dương như là thoát khỏi quỷ môn quan, rời khỏi tẩm điện kia một chốc liền cảm thấy mình như sống lại, hai ngày nay đều ở trên giường, một chút cũng không thoải mái.

Ngồi ở trên nóc nhà nhìn mặt trời mọc, tay trái cầm bánh bao thịt tay phải cầm bánh tiêu, đều là lấy từ phòng bếp tới, phía dưới truyền đến động tĩnh, cúi đầu liền nhìn thấy hoàng đế muốn lên triều.

Phía trước phía sau có 50 người vây quanh hắn hộ tống ra cửa, hệ thống cảm khái: "Cậu nói xem, hắn vừa ra cửa liền có nhiều người như vậy, còn lo lắng mình bị giết chết."

"Có đôi khi, bị người bên cạnh đâm một dao mới là đau nhất." Mạc Chi Dương nhai đồ trong miệng, lại cảm thấy giống như mất đi mùi vị.

Hệ thống dừng một chút, cảm thấy mình không nên nhắc đến chuyện này, nói sang chuyện khác: "Cẩu hoàng đế này nếu là chó thật, vậy nhất định là một con chó săn bằng vàng."

"Đúng là con ta, có tiến bộ nha." Mạc Chi Dương nghe câu nói đó, thò người ra xem, hoàng đế mặc triều phục màu vàng, ánh vàng lòe lòe rực rỡ, xác thật là một con chó săn lớn bằng vàng.
Thấy ký chủ không nhớ tới chuyện lúc trước, hệ thống mới yên tâm, thuận miệng trả lời: "Còn không phải sao."

Kỳ Quan Ngạn ngồi trên long liễn, nhưng vẫn chú ý đến động tĩnh xung quanh, muốn nhìn xem có phải đứa nhỏ kia ở gần đây không, lại không phát hiện ra.

Nhìn theo hoàng đế đi vào Cần Chính Điện, Mạc Chi Dương quay đầu hướng Vị Ương Cung mà đi, nơi đó có thủ vệ chuyên môn, sẽ không xảy ra chuyện, còn cậu phải đến xem Trần Bá Ngôn thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro