Chương 208 Phần thưởng được hoang nghênh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tĩnh

Triệu Xuyên đi vào trà lâu, nhìn xung quanh một chút, “Khách nhân không ít!”

Trong lòng Triệu Xuyên có chút khiếp sợ, mới cách đây hai ngày sinh ý vốn đã quạnh quẽ đi không ít, nhưng hôm nay cư nhiên lại chật ních.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy!"

Ngày hôm qua làm một đợt đẩy mạnh tiêu thụ, nhờ đó đã đưa tới cho trà lâu thêm một ít tân khách, hôm nay tuy rằng không có hoạt động rút thăm trúng thưởng, bất quá, sinh ý vẫn như cũ không tồi.

“Ta nghe nói, trong số phần thưởng ngày hôm qua có Cao cấp Thức Tỉnh Huyết Mạch dược tề.” Triệu Xuyên nói.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy!”

Triệu Xuyên tràn đầy kỳ dị nhìn Sở Diệp, nói: “Sở thiếu, ngươi cũng quá hào phóng.” Nếu đem Cao cấp Thức Tỉnh Huyết Mạch dược tề bán đi sợ là bán được bảy tám chục vạn.

Sở Diệp cười cười, nói: “Không dám, không dám."

“Sở thiếu kiếm lời không ít!” Triệu Xuyên cười cười nói.

Sở Diệp cười cười, nói: “Cũng không nhiều không ít."

“Không thể tin rằng khai trà lâu mà cũng có thể kiếm nhiều tiền như vậy.” Hắn trước kia còn tưởng rằng Sở Diệp mở trà lâu sẽ lỗ sạch vốn, không nghĩ tới mỗi ngày đều hốt bạc, đúng là làm người ta hâm mộ không thôi.

Thư Tùng An đi vào trà lâu, nhìn thấy Sở Diệp, thì liền lập tức hưng phấn chạy tới.

“Thư thiếu tới, hôm nay vẫn là muốn Hoán Nhan sao?” Sở Diệp hô. 

Thư Tùng An lắc đầu, có chút vội vàng nói: “Trà để sau, cái phần thưởng mà hôm qua rút trúng đó có thể bán thêm cho ta không."

Thư Tùng An ngày hôm qua rút trúng Băng Hồn Thanh Tâm dược tề, lúc rút trúng hắn cũng không biết giá trị thật của lọ dược tề kia.

Thư Tùng An sau khi rời khỏi trà lâu, liền tìm một giám định sư giám định một chút, sau khi giám định, giám định sư đã nói với hắn đây là dược tề Thượng phẩm, có thể trị liệu cho linh hồn của Hồn Thú đang bị thương, mà vị giám định sư đó còn tỏ vẻ nguyện ý lấy 60 vạn để thu mua lọ dược tề kia, nhưng Thư Tùng An cũng không thiếu chút tiền đó nên đã lập tức cự tuyệt.

Thư Tùng An sau khi trở về liền đem dược tề giao cho vị gia gia thứ hai của hắn là Thư Hải, dùng để trị liệu cho Hồn Sủng của Thư Hải.

Nhị gia gia của Thư Tùng An, có chủ sủng là một con Đại Hình Hải Sư, trước kia bởi vì linh hồn bị thương, nên thực lực đã bị rơi chậm lại một thành, nhưng sau khi Thư Hải cho Hồn Sủng sử dụng dược tề thì thương thế toàn bộ khôi phục, thực lực cũng dâng lên.

Dược tề có tác dụng ưu việt ra ngoài dự kiến, chọc đến Thư Hải phải nhìn Thư Tùng An bằng một con mắt khác, còn khen hắn không dứt.

Sở Diệp tiếc nuối cười cười, nói: “Xin lỗi, đó là hàng không bán.”

“Hàng không bán cũng có thể bán mà.” Thư Tùng An đáng thương hề hề nói. 

“Ngươi muốn sao thì mới bán loại dược tề kia cho ta?” Trong ba vị gia gia của hắn thì nhị gia gia là người ít khi khen hắn, nhưng ngày hôm sau khi nhị gia gia sử dụng xong dược tề thì lại khen hắn tắm tắc luôn, còn cho hắn thêm tiền tiêu vặt.

Sở Diệp nhìn Thư Tùng An, có chút tò mò nói: “Mạo muội hỏi một chút, nhị gia gia của ngươi cho ngươi bao nhiêu tiền tiêu vặt."

“200 vạn."

Sở Diệp: “.....” Kẻ ác có tiền. “Ngươi vận khí không tồi!"

“Nhị gia gia đúng là rất cao hứng, nhưng còn đại gia gia và tam gia gia của ta sau khi biết chuyện ta cho nhị gia gia dược tề mà không cho cho bọn họ thì lại ăn dấm, nói ta bất công, chỉ đau lòng nhị gia gia, nên đã khấu trừ ba tháng tiền tiêu vặt tiếp theo của ta.” Thư Tùng An thở dài một tiếng, nói: “Ta thật đáng thương."

Sở Diệp mắt trợn trắng, thầm nghĩ: Ngươi có cái gì mà đáng thương, nhị gia gia không phải đã cho ngươi 200 vạn rồi sao. Ba tháng hai trăm vạn còn chưa đủ ngươi tiêu sao?

“Thật sự không bán sao? Ta có thể ra giá cao.” Thư Tùng An trông mong nói.

Sở Diệp lắc lắc đầu, nói: “Đã không còn hàng.”

Thư Tùng An tiếc nuối thở dài, nói: " Vậy sao, thật đáng tiếc."

Triệu Xuyên tràn đầy hâm mộ mà nhìn Thư Tùng An, nói: “Sở thiếu, Thư thiếu ngày hôm qua đã rút trúng Băng Hồn Thanh Tâm dược tề sao?"

Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy!”

Triệu Xuyên chua lòm nói: “Gia hỏa này vận khí thật không tề!” Nếu hắn nhớ không lầm nói, thì Hồn Sủng của nhị gia gia Thư Tùng An đã bị thương thần hồn, mà Băng Hồn Thanh Tâm dược tề vừa lúc lại đúng bệnh.

Sở Diệp cười cười, nói: “Không dám, không dám.”

“Sở lão bản.” 

“Là Dư thiếu!”

Dư Trúc một tay đã bắt được cánh tay Sở Diệp, hai tròng mắt nóng cháy nói: “Sở lão bản, phần thưởng ngày hôm qua ta rút trúng có bán không?”

Sở Diệp chớp chớp mắt, nói: “Ngày hôm qua, ngươi rút trúng cái gì?” Ngày hôm qua người rút thăm trúng thưởng không ít, nên Sở Diệp thật đúng là không thể nhớ rõ mọi người rút trúng cái gì.

“Rượu!”

Sở Diệp gật đầu, nói: “Nga, rượu! Đó là hàng không bán."

Dư Trúc đáng thương vô cùng nói: “Không thể châm chước một chút sao Sở lão bản?”

Sở Diệp có chút bất đắc dĩ nói: “Chúng ta nơi này là trà lâu!"

“Trà lâu bán rượu cũng không sao!” Dư Trúc tràn đầy nóng bỏng nhìn Sở Diệp nói.

Sở Diệp: "..."

“Sở lão bản, ngươi hãy châm chước một chút đi, cha ta nói nếu ta mua không được rượu, thì tháng sau tiền tiêu hàng tháng của ta liền không có, như thế, ta tháng sau sẽ không có tiền tới đây uống trà.” 

“Thiếu tiền tiêu vặt, đúng là không tốt.....” 

Dư Trúc nhìn Sở Diệp, rầu rĩ nói: “Sở lão bản, thật sự ý chí sắt đá.”

Sở Diệp: “.....” Hắn chỉ là không có bán rượu mà thôi, cư nhiên lại nói hắn ý chí sắt đá, hắn giúp họ đỡ tốn tiền còn không tốt sao?

Dư Trúc sau khi tránh đi, Triệu Xuyên có chút ngạc nhiên nhìn Sở Diệp, “Sở thiếu, tài ủ rượu của ngươi hẳn là rất lợi hại!”

Sở Diệp cười cười, nói: “Vậy sao?”

Triệu Xuyên gật đầu, nói: “Phụ thân của Dư thiếu là bậc thầy phẩm rượu lâu năm, ông ấy đã uống qua vô số rượu, những loại rượu được ông ấy khen ngon, tất nhiên sẽ bất phàm."

“Quá khen, tùy tiện nhưỡng mà thôi.” Sở Diệp vẫy vẫy tay nói.

Triệu Xuyên nhịn không được nói: “Sở thiếu, ngươi nếu mở tửu lầu nói không chừng sinh ý sẽ càng tốt hơn đó.”

Đương nhiên, hiện tại sinh ý cũng không kém, trà bán có giá trên trời, khách nhân còn nối liền không dứt, mấy tiệm trà lâu khác hiện tại cũng đang ghen tức đỏ mặt đây kìa.

Sở Diệp cười cười, nói: “Đó là đương nhiên, cửa hàng ta mở tất nhiên phải hơn người”

“Mà Lâm thiếu đang làm gì vậy?” Triệu Xuyên có chút tò mò nói.

“Hắn đang nghiên cứu loại trà mới.”

Triệu Xuyên có chút mới lạ nói: “Sẽ có loại trà mới sao? Như vậy thì đúng rồi Sở thiếu, trà lâu hai người chỉ bán có hai loại trà đúng là có chút đơn điệu, mà nói thật khi hai người mở trà lâu ta đã nghĩ không tới nữa tháng thì hai người đã đóng cửa, vậy mà không ngờ."

Sở Diệp: "......."

“Lão bản, hai ngày trước ta rút trúng Thức Tỉnh Huyết Mạch dược tề, nay ta muốn mua còn không?” Một nữ tử mặc một bộ lam y đi tới nói.

Sở Diệp lắc đầu, nói: “Đã không còn.”

Triệu Xuyên sắc mặt cổ quái nhìn Sở Diệp liếc mắt một cái, hắn mới đến không bao lâu, mà đã có vài người chạy tới đồi mua phần thưởng, Sở Diệp tặng phần thưởng giống như rất có lực hấp dẫn! Vậy không bằng dứt khoát không cần mở trà lâu nữa mà trực tiếp bán phần thưởng đi.

Nữ tử áo lam nũng nịu nhìn Sở Diệp, làm nũng nói: “Lão bản, châm chước một chút cũng không được sao?"

Sở Diệp lắc đầu, lạnh như băng nói: “Không bán."

Nữ tử áo lam đáng thương hề hề nhìn Sở Diệp, muốn ôm lấy cánh tay Sở Diệp, Sở Diệp linh hoạt trốn thoát được.

Nữ tử áo lam nữ tu sắc mặt trầm trầm, nhưng rất nhanh lại khôi phục lại bộ dạng đáng yêu như lúc đầu, “Sở lão bản, ta có tiền, chỉ cần ngươi ra giá là được."

Sở Diệp lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt thỉnh cầu của đối phương.

Nữ tử áo lam thấy Sở Diệp không nhượng bộ, liền dậm dậm chân, xoay người rời đi, trong miệng hùng hùng hổ hổ nói: Không hiểu phong tình hỗn đản.

Sở Diệp bĩu môi, không để ý tới.

Thư Tùng An nghiêng đầu, nhìn Sở Diệp, lắc lắc đầu, nói: “Lão bản, ngươi không thương hương tiếc ngọc gì cả."

Sở Diệp tà liếc Thư Tùng An, nói: “Ngươi biết cái gì, đối với ta Sơ Văn mới chính là chân ái của cuộc đời ta.”

Thư Tùng An: "......"

“Người vừa mới đi đó là Tề Linh Huyên tiểu thư, nàng cùng Thủy Thu Hà tiểu thư là bạn tốt.” Thư Tùng An phe phẩy cây quạt, nói.

“Thủy Thu Hà là ai!” Sở Diệp có chút nghi hoặc nói. 

Thư Tùng An có chút vô ngữ nhìn Sở Diệp, nói: “Thủy Thu Hà tiểu thư là khách quen của Sở thiếu ngài đó! Người không biết sao?"

Sở Diệp ngượng ngùng cười cười, nói: “Ta cũng không chú ý.” Chỗ hắn khách nhân nhiều như vậy, hắn cũng không có khả năng nhận thức hết mọi người!

“Ngày hôm qua, chính là nàng rút trúng này Thức Tỉnh Huyết Mạch dược tề.” Mà Tề Linh Huyên hẳn là nghe Thủy Thu Hà nói nên mới chạy tới đây.

Sở Diệp gật đầu, “Nga” một tiếng.

“Thu Hà tiểu thư khế ước thú là một con Nguyệt Quang Bối, nghe nói sau khi dùng Thức Tỉnh Huyết Mạch dược tề đã lột xác thành Nguyệt Quang Thủy Tinh Bối” Thư Tùng An nói.

“Khế ước một con thú vỏ sò....” Sở Diệp tuy đã gặp qua những người có khế ước thú là cua, tôm, nhưng vẫn là lần đầu tiên nghe nói, có người là khế ước thú vỏ sò.

Thư Tùng An gật gật đầu, nói: “Đúng vậy!”

Sở Diệp cau mày, nói: “Vậy không phải một chút sức chiến đấu đều không có sao?"

“Đó là loại Hồn Sủng chỉ để dùng cho kinh doanh! Tất nhiên là không có sức chiến đấu, bất quá, đại tiểu thư Thu Hà thân kiều thịt quý, thì cần gì chiến đấu."

“Thu Hà tiểu thư khế ước là Nguyệt Quang Bối ngàn năm, đặc biệt vào một tháng nó còn có thể sản xuất một viên Bách Khỏa Trân Châu, một viên có thể bán mấy vạn đồng vàng."

“Nghe nói khi Thu Hà tiểu thư mười tuổi liền khế ước với Nguyệt Quang Bối ngàn năm, hiện tại hẳn là đã tích cóp trên trăm viên trân châu, khi nàng xuất giá thì số trân châu đó chính là của hồi môn, tấm tắc, không biết ai có được phúc phận mà cưới được Thu Hà tiểu thư."

Sở Diệp:".......” Cư nhiên còn có thể như vậy, khế ước một con thú vỏ sò để tích cóp của hồi môn.

Thư Tùng An nhìn Sở Diệp liếc mắt một cái, nói: “Nguyệt Quang Bối của Thu Hà lột xác thành Nguyệt Quang Thủy Tinh Bối về sau trân châu được nó tạo ra chính là Nguyệt Quang Thủy Tinh Trân Châu, loại trân châu này càng quý hơn."

Sở Diệp cười cười, nói: “Phải không?” Nếu nói như thế thì cao cấp Thức Tỉnh Huyết Mạch dược tề, dùng  cho một con thú vỏ sò cũng không tính lãng phí.

Trà lâu của Sở Diệp, làm một đợt đẩy mạnh tiêu thụ, lại hấp dẫn không ít người chú ý.

Mấy lão bản trà lâu ở Nhàn Vương thành đều đang tụ tập lại với nhau mà nghị luận.

“Sinh ý của cái hắc điếm kia giống như càng ngày càng tốt!"

“Cách đây hai ngày còn làm một đợt đẩy mạnh tiêu thụ, Huyền cấp cao đẳng dược tề, cực phẩm linh tửu đều lấy ra làm phần thưởng, xem ra là đã kiếm lời không ít."

“Nhưng đến bây giờ thì cái trà lâu kia vẫn chỉ có hai loại trà, chờ qua vài hôm thì tự nhiên sẽ ế lại thôi mà."

“Ta đã có uống qua cái loại Hoán Nhan kia rồi hương vị cũng bình thường, thật không hiểu nổi những nữ tu đó vì sao lại si mê không biết."

“Nữ tu ta không nói, nhưng Thư Tùng An hắn rõ ràng là một nam nhân, vậy mà mỗi ngày đều đi uống Hoán Nhan, thật là không biết gọi là cái gì, mà mấy vị Thư gia lão gia tử cũng không ngăn cản hắn."

“Tên bại gia tử kia vận khí tốt, rút trúng một lọ Băng Hồn Thanh Tâm dược tề, còn ai ngăn hắn đi chứ."

Mấy lão bản đó ngoài miệng thì chê trà lâu của Sở Diệp, nhưng nội tâm lại là đối với sinh ý của trà lâu của Sở Diệp lại hâm mộ không thôi.

Nhàn Vương thành vẫn là có vài gian trà lâu, ở Nhàn Vương thành người thích trà vẫn có, nhưng việc buôn bán của trà lâu vẫn không bằng tửu lâu.

Vân Hải trà lâu là trà lâu có sinh ý tốt nhất ở Nhàn Vương thành, nhưng là trước kia.

Từ sau khi trà lâu của Sở Diệp khai trương, sinh ý ở Vân Hải trà lâu cũng đã bị giảm xuống rất nhiều.

Trà trong trà lâu của Sở Diệp bán giá trên trời, nhưng khách hàng vẫn như cũ nối liền không dứt, mỗi ngày hốt bạc, chọc đến không ít người đỏ mắt không thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro