Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lòng Bạch Vi Vi mắng một tiếng, đem nước mắt trong mắt nuốt xuống.

Cô biết ngu ngốc quá mức nhất  định sẽ khiến người khác phiền, nên ngoan ngoãn mà ăn cơm, thỉnh thoảng dùng ánh mắt ủy khuất nhìn Hàn Chính Vũ.

Cả người Hàn Chính Vũ cứng đờ, mỗi lần ánh mắt cô nhìn sang hắn lại thấy cả người không tự nhiên.

Một màn trong nhà tắm không ngừng xoay chuyển trong đầu, hắn chịu đựng tức giận ăn một lúc, sau đó dùng sức đặt bát ở trên bàn,   chính là nhìn Bạch Vi Vi như con thỏ nhỏ bị doạ đến, hoảng sợ nhìn hắn, rất không có chí khí mà cầm lấy bát cơm: " Ăn cơm."

Cơm nước xong, Hàn Chính Vũ mang theo Bạch Vi Vi đi bệnh viện.

Đến lúc Bạch Vi Vi bị người trói trên cái giường màu trắng, đầy đủ các loại  dây dính ở trên đầu, vẻ mặt cô không thể hiểu được.

" Hệ thống, bọn họ đây là muốn làm gì?"

Hệ thống: " Có lẽ Hàn Chính Vũ đã nghĩ thông suốt, mua chuộc bác sĩ giết cô cho xong chuyện."

Bạch Vi Vi nghi ngờ “Tao cùng mi không có thù oán đi.”

Hệ thống: “Chúng ta có cùng ích lợi, nơi nào có thù hận.”

Bạch Vi Vi: “Nếu không phải biết mi không phải người, tao đều cho rằng mi là con đĩ Bạch Dao Dao kia.”

Hệ thống: “……” Lời này quả thật làm người ta tổn thương sâu sắc!

Hàn Chính Vũ nhìn đến vẻ mặt Bạch Vi Vi sợ hãi, định mở miệng an ủi cô, chính là nhớ đến những thứ cô ta làm liền đem những lời an ủi nuốt xuống.

Hắn nhìn về phía bác sĩ: “Phương pháp chắc chắn có tác dụng không?”

Bác sĩ lập tức nói: “Đương nhiên có tác dụng, chúng tôi đã chữa cho rất nhiều bệnh nhân mất trí nhớ, thông qua dòng điện kích thích đến não bộ, có thể khiến người bệnh nhớ đến những việc trước kia "

Hàn Chính Vũ không nhịn nổi, mới  hỏi: “Điện giật rất đau đi.”

Bác sĩ nói: “Muốn khôi phục thì phải chấp nhận sự đánh đổi."

Bạch Vi Vi lúc này mới hiểu rõ bọn họ định làm gì, dùng điện lưu kích thích não bộ? Không dùng có được không. Cô giả vờ ngu ngốc lại không phải thật sự ngu, điện giật một phát còn không biến thành đồ ngu thật.

Hàn Chính Vũ tự hỏi một lát, xoay người nói: “Cứ trị liệu như vậy đi."

Vẻ mặt Bạch Vi Vi đầy tuyệt vọng, vừa khen hắn còn chút tình người ai ngờ đều cho chó ăn.

Nhìn thấy bác sĩ đến gần, như là muốn mở công tắc của dụng cụ, Bạch Vi Vi cũng không biết xấu hổ, cô lớn tiếng khóc: " Anh hai, anh hai, anh đi đâu. Có kẻ xấu muốn bắt nạt Vi Vi."

Một bên vừa khóc vừa giãy dụa, miệng vết thương đều vỡ ra.

Bước chân Hàn Chính Vũ dừng lại, khó khăn bước ra.

Chính là không biết nhớ đến gì, trong lòng độc ác, vẫn là đi ra.

Hắn đứng giữa hành lang, trong lòng không yên mà cúi đầu.

Cửa cách âm, việc trị liệu này trái với lương tâm, cho nên hắn mới mang cô đến khi trời tối.

Lúc Hàn Chính Vũ hút thuốc suýt nữa bị tàn thuốc rơi vào tay, hắn phát hiện hơi thở mình rối loạn, ngực thật khó chịu.

Đôi mắt trong sáng đầy tin tưởng của Bạch Vi Vi hiện lên, bên trong đều là bóng dáng của hắn.
 
Lúc cô ái mộ mà nhìn hắn khiến hắn phiền chán không vui.

Chính là khi cô ngu ngốc, tin tưởng hắn như vậy, hắn lại có cảm giác động lòng.

Hàn Chính Vũ đột nhiên đem thuốc là trên tay vứt xuống đất, hung dữ dẫm lên " Cô ta giết mẹ ngươi."

Hắn muốn thông qua chuyện này cường điệu cố gắng gia tăng thù hận của mình với Bạch Vi Vi.

……

Bạch Vi Vi nhìn đến Hàn Chính Vũ thờ ơ mà đi rồi, mới cảm nhận được sự tuyệt vọng trong công lược.

Cô chỉ là tân thủ, vừa mới vào trò chơi đã gặp phải đại Boss, đây không phải không cho người ta con đường sống sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro