Chương 5: Quan tâm?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Quan tâm?

Thời tiết hôm nay thật sự không tốt, âm u, ngột ngạt.

May mà cảnh diễn đều ở trong phòng. Hoắc Kiến Hoa ngồi ở một góc sáng sủa, tay cầm kịch bản tìm cảm xúc. Cảnh phải diễn sắp tới là Trường Khanh khôi phục trí nhớ cứu Tử Huyên, vốn phần sau phải quay ở bên ngoài, nhưng vì nguyên nhân thời tiết, trước tiên vẫn phải diễn trong phòng. Nhân viên đoàn làm phim chỉnh sửa trước khi diễn lần cuối, phim trường hiển nhiên có chút hỗn loạn.

"Khụ khụ..."

Một trận ho khan đột nhiên vang lên, Đường Yên quay đầu nhìn lại, thấy Hoắc Kiến Hoa ôm ngực thở gấp.

"Hoa ca, anh không sao chứ?!"

Cô lập tức đứng dậy, đi đến gần Hoắc Kiến Hoa, lo lắng nhìn anh.

"Khụ... Không sao, bệnh cũ, trời lạnh là lại tái phát."

Hoắc Kiến Hoa hít một hơi thật sâu, lấy tay vuốt vuốt ngực, ngẩng đầu nhìn Đường Yên cười cười.

"Kiến Hoa à, cậu có thể tiếp tục được không? Nếu không ổn thì hôm nay cứ nghỉ ngơi trước đi."

Đạo diễn quan tâm mở lời.

Hoắc Kiến Hoa vừa cười vừa buông kịch bản trong tay xuống.

"Đạo diễn, không sao đâu, tôi cũng không phải là con mèo bệnh, chắc chắn có thể diễn tiếp, không cần lo lắng cho tôi."

Đạo diễn nhìn vẻ mặt kiên trì của Hoắc Kiến Hoa, nhíu nhíu mày, nhưng cũng không nói gì nữa. Trợ lí đứng một bên lấy vài viên thuốc cùng cốc nước để Hoắc Kiến Hoa uống.

"Chúng ta quay thôi!"

Anh thản nhiên nói, coi chuyện vừa rồi như chưa từng xảy ra.

Một màn tình cảm đặc biệt bi thương bởi vì cảnh hỏng của Đường Yên mà phải diễn khoảng nửa giờ, thời điểm hoàn thành cảnh diễn, sắc mặt Hoắc Kiến Hoa đã cực kì khó coi.

"Hoa ca, thực xin lỗi..."

Đường Yên nhỏ giọng áy náy nói.

"Không sao, em còn trẻ, kinh nghiệm chưa thực sự phong phú, anh có thể hiểu mà."

Hoắc Kiến Hoa cười nhẹ với Đường Yên, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Còn chưa tới cửa, đã bị một bóng người lao thẳng đến làm cho hoảng sợ.

"Hoa ca, em đến thăm tổ anh~" Bóng người này hiển nhiên không ý thức được xung quanh, kích động nói, "Tổ bọn em kết thúc sớm, chạy đến đây xem anh và Đường Đường quay thế nào..."

"Hồ Ca..."

Hoắc Kiến Hoa có chút mất tự nhiên cười cười, nhẹ nhàng mở miệng cắt đứt màn thao thao bất tuyệt của cậu, bởi vì không khí phim trường rõ ràng có chút không bình thường, mọi người nhìn vẻ mặt sáng lạn của Hồ Ca, biểu cảm hơi kì quái.

"A, khụ khụ... Tôi, chỉ là thuận tiện đến xem mà thôi, mọi người bày ra cái vẻ mặt này để làm gì..."

Người nào đó rốt cuộc cũng phát hiện điểm bất thường, giả vờ bình tĩnh nói, tay còn kéo kéo lại quần áo.

"Lão Hồ, anh làm sao vậy? Cũng học Hoa ca phát tác bệnh viêm phế quản..."

Đường Yên nhìn chằm chằm Hồ Ca đang lúng túng, đáy mắt xẹt qua một tia sáng kì lạ. Hồ Ca không nghe ra ý tứ đùa giỡn trong lời nói kia, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hoắc Kiến Hoa, ngữ điệu biến đổi, dồn dập nói.

"Hoa ca, anh sao lại thế này?! Tại sao sắc mặt của anh lại khó coi như vậy, sao không chăm sóc chính mình thật tốt..."

Những lời cuối, rõ ràng mang theo một loại quan tâm trách cứ, mọi người ở đây, đều rùng mình một cái.

"Hồ Ca, tôi không sao, chỉ là bệnh cũ tái phát mà thôi, không cần lo lắng..." Hoắc Kiến Hoa cười lại càng không được tự nhiên, nhấc chân muốn đi, "Thăm tổ cậu cũng thăm rồi, nếu không còn việc gì nữa, tôi muốn về nghỉ ngơi trước..."

Anh ngẩng đầu nhìn vẻ mặt lo lắng của Hồ Ca, quay đầu lại nói:

"Mọi người, tôi đi trước..."

Còn chưa đi được vài bước, áo đã bị người nào đó giữ chặt, quay đầu, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Hồ Ca.

"Hoa ca, thân thể là tiền vốn, anh phải chú ý hơn."

Vì thế, mọi người ở đây đều cứng ngắc.

Thời điểm ăn tối, Hoắc Kiến Hoa không đến. Sau bữa ăn, Dương Mịch, Lưu Thi Thi, còn có Đường Yên mang theo túi lớn túi nhỏ chạy đến phòng Hoắc Kiến Hoa, làm cho Hoắc Kiến Hoa lúc mở cửa cũng ngây ngẩn cả người.

"Mọi người đến đây làm gì vậy?"

Hoắc Kiến Hoa có chút kinh ngạc mở miệng, nhìn ba khuôn mặt nhỏ nhắn đang lo lắng đứng ngoài cửa. Dương Mịch khẽ liếc qua Lưu Thi Thi cùng Đường Yên, cười ngọt ngào.

"Bọn em đến thăm anh!"

"Đúng, bọn em muốn qua nhìn một chút xem Hoa ca có khỏe không."

Lưu Thi Thi ở một bên tiếp lời. Đường Yên thì dùng sức gật gật đầu phụ họa hai người kia.

"Ha ha, thăm anh sao?" Hoắc Kiến Hoa mỉm cười nói, trong lòng cảm thấy ấm áp, "Anh thật sự không có việc gì, mấy em không cần lo lắng như vậy..."

"Hoa ca, thân thể là tiền vốn, anh phải chú ý hơn ~"

Dương Mịch đột nhiên mở miệng, ngữ điệu rất giống người nào đó. Lưu Thi Thi cùng Đường Yên nhìn nhau cười, mở miệng nói:

"Đúng vậy, Hoa ca phải chú ý thân thể, nếu không, bọn em, còn có lão Hồ, sẽ rất lo lắng ~"

Hoắc Kiến Hoa không nói gì nhìn vẻ mặt tươi cười "quỷ dị" của ba người kia, trầm ngâm một lát.

"Ừm... Cám ơn các em, có muốn vào ngồi một chút không?"

"Không được, bọn em có việc phải đi ra ngoài bây giờ, nhìn anh không có việc gì, bọn em cũng yên tâm. Hoa ca dưỡng bệnh cho tốt là được rồi, bọn em không quấy rầy ~"

Dương Mịch hứng thú nhìn vẻ mặt của Hoắc Kiến Hoa, lôi kéo tay Lưu Thi Thi.

"Đúng vậy, bọn em có chút việc, Hoa ca, sau này có chuyện gì đều phải nói cho bọn em biết đấy, thân thể rất là quan trọng."

Lưu Thi Thi gật đầu, dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nói, đồng thời lôi kéo tay Đường Yên.

"Bọn em đi trước, Hoa ca, nhớ uống nhiều nước ấm."

Đường Yên cúi chào Hoắc Kiến Hoa, còn đưa mấy thứ đang cầm trên tay cho anh.

"Đây đều là bọn em tỉ mỉ chuẩn bị, Hoa ca cần phải ăn nhiều hơn, bọn em đi trước ~"

Nói xong, lôi kéo Dương Mịch cùng Lưu Thi Thi, không đợi Hoắc Kiến Hoa mở miệng, liền xoay người rời đi.

Biết mình không muốn nhận đồ của họ, cho nên mới đi nhanh như vậy sao? Hoắc Kiến Hoa bất đắc dĩ cười cười, cầm lấy túi lớn túi nhỏ, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro