Chương 3: Sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Sao

"Khanh Khanh, ngày đó ba mẹ ra ngoài, em nhìn thấy mấy thứ màu đen đó bay theo phía sau ba mẹ, có phải bọn chúng hại chết ba mẹ không?" Nó thấp giọng hỏi.

Người anh lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Không biết, Tiểu Thiên, anh không biết. Nếu bọn chúng làm hại em, anh liền bắt chúng rời đi, cho nên em không phải sợ!"

Nghe anh mình cam đoan, tâm tình nó tốt hơn nhiều.

Xuyên qua cửa sổ phòng khám nhìn bên ngoài, tuyết đã ngừng rơi, bầu trời đêm thật đẹp, những ngôi sao không ngừng tỏa ra ánh sáng, mỗi một ngôi sao đều lấp lánh nơi trời cao. Nó cảm thấy bầu trời sao có chút giống kẹo, là thứ kẹo nó không thể mua nổi, chỉ có thể nhìn tủ kính mà chảy nước miếng.

"Chờ em trưởng thành, nhất định phải có thật nhiều tiền, mua rất nhiều kẹo ăn." Dưới tình huống người anh nhà họ Từ không hiểu gì cả, cậu em nhăn lại khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mềm, nói ra lời thề son sắt.

Xoa loạn mái tóc mềm mại của em trai, người anh biết em mình nghĩ đến thời điểm kiếm cái ăn như thế nào, sẽ là lúc khỏi bệnh từ lâu.

"Cẩn thận ăn đến hỏng răng nha, em không nhớ răng cửa của mình vì sao lung lay sao?"

Hình như ăn kẹo nên mới lung lay!

"Không nhớ rõ."

Nó cười híp mắt, đáp.

Người anh bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ nhíu mày, nói nhỏ: "Tiểu Thiên......."

Nó từ trong ổ chăn vươn tay, đem đôi mày của anh mình vuốt ra từng chút một, lông mi thật dài của người anh chớp động, sau đó đôi môi nhẹ nhàng nở nụ cười, thật đẹp!

Đợi cho nó hoàn toàn khỏi bệnh rồi, đã là chuyện của hai ngày sau.

Nó cùng anh mình ở trong phòng khám cùng nhau đem đồ vật này nọ dọn dẹp sạch sẽ, sau đó về nhà.

Nói trời tốt đất tốt, không bằng nói nơi mình ở tốt.

Tuy rằng nhà có chút dột nát, vẫn là nơi để con người ta có thể an tâm.

Bọn họ chân trước vừa mới bước qua cửa, sau lưng đã có người theo vào đến đây.

Người anh ngăn ở ngoài cửa, ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn một ông cụ hiền từ râu bạc dài đến độ muốn kéo dài trên mặt đất trước mặt mình. Ông cụ kia mặc đạo bào của đạo sĩ giống như trên TV, cười tủm tỉm nhìn bọn họ.

"Con là Từ Trường Khanh?" Ông cụ tươi cười hòa ái nhìn cậu nói.

Người em trai cảnh giác nhìn chằm chằm ông cụ kia, đem anh mình giữ chặt, lạnh lùng nói: "Ông là ai?"

Vóc dáng người này này so với anh trai nhỏ hơn, khí thế cũng là của một đứa bé, lão đạo sĩ trăm phần trăm xác định ông không tìm lầm người, nói: "Con là Tiểu Thiên đi! Ba của các con là đồ đệ của ta."

"Còn tôi là ông của ông." Đứa bé trắng trắng mềm mềm không chút khách khí nói.

Nó thấy ông già này nhìn thế nào cũng thật khả nghi, cảm giác giống như bọn buôn người thường lừa bắt những bé gái hay xuất hiên trong các câu chuyện phiếm của các bà các thím.

"Đứa nhỏ, con có thích ăn kẹo không?" Ông cụ cũng không cùng nó so đo, cười tủm tỉm lấy từ trong ngực một cây kẹo mơ bọc đường đưa tới trước mặt nó.

Nó nhận không chút do dự, sau đó vẫn đóng cửa lại.

Nhưng, ông cụ kia vẫn xuất hiện trong sân nhà nó, xuyên tường đi vào.

Tường không bị phá hỏng!

Nhìn thấy cảnh tượng này, hai anh em đều ngây người.

Ông cụ cười ha ha nói: "Thế này thì con hẳn là tin tưởng ta không phải là người xấu đi!"

"Ông là pháp sư!" Cậu em trai vẫn chưa từ bỏ suy nghĩ nói lớn.

Người anh lại đem ông cụ mời vào trong nhà, pha trà, em trai có thể nhìn thấy những thứ người khác không thể thấy, anh trai lại có năng lực đuổi mấy thứ kia đi, việc này không phải là việc những đứa nhỏ tầm thường có thể làm được.

Tiếp tục nghe ông cụ nói, biết được ba là đạo sĩ Thục Sơn, mẹ lớn lên ở nước ngoài sau đó về nước học tập cùng ba quen biết rồi yêu nhau.

Vì ba, mẹ đoạn tuyệt quan hệ với người trong nhà.

"Đứa nhỏ, gần đây ta mới biết tin tức ba mẹ các con đã không còn, các con có nguyện ý cùng ta quay về Thục Sơn không?" Ông cụ nói ra mục đích mình tới, nhìn hai đứa bé bơ vơ không nơi nương tựa, ông cụ thở dài.

"Không còn kẹo mơ bọc đường nữa sao?" Người em hoàn toàn thất vọng.

Ông cụ vỗ nhẹ đầu đứa nhỏ, khẽ cười nói: "Có, còn rất nhiều, ăn rất ngon."

"Vậy đi thôi."

Đứa nhỏ thứ hai nhà họ Từ một lời liền định, đợi cho nó cùng anh mình đi theo Thanh Vi đạo trưởng làm đạo sĩ nhỏ, nó mới nhớ tới một vấn đề nghiêm trọng, hình như đạo sĩ trong TV đều ăn chay đi!

Vậy nghĩa là nó sẽ không có thịt ăn???

Được rồi, vấn đề này cũng nhỏ thôi, nó đến khe suối bắt ếch nấu cháo là được.

Ở Vancouver, Cảnh gia.

Chủ tịch hiện tại của Cảnh thị, Cảnh lão phu nhân cầm ảnh chụp, nhìn cấp dưới ngồi đối diện, bà nói: "Hai anh em nó đang ở nơi nào? Vì sao chuyện con gái ta sinh hai đứa cháu trai bây giờ ta mới được biết."

Cấp dưới của bà mồ hôi đầy đầu, nói: "Vâng, nơi đó rất xa, mất một thời gian dài thăm dò tin tức, chúng tôi tìm rất lâu mới biết rõ ràng chuyện này."

Lão phu nhân tỉ mỉ cẩn thận cầm lược chải đầu tóc trắng muốt, lạnh lùng nói: "Đi phi cơ, ta muốn đến nơi sống của thằng nhóc thối đã bắt cóc con gái ta."

Bà chỉ có một đứa con gái, vẫn cẩn thận bồi dưỡng, sau đó biết chuyện cô từ chuyến học tập trong nước kia liền cùng một thằng nhóc trên núi bỏ trốn.

Dù thế nào cũng phải đưa được hai cháu trai về, bồi dưỡng thành người thừa kế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro