Chương 2: Gặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Gặp

Tới sáng hôm sau, thời tiết vẫn rất tệ.

Ngoài trời, gió tuyết vẫn mạnh mẽ kéo đến, bầu trời u ám như không có ánh sáng.

Thời tiết như vậy, căn bản không thể lên núi đốn củi, cũng không có biện pháp ra ngoài kiếm thứ gì đó về ăn.

Người anh đóng hết cửa sổ lại, vẫn không thể ngăn gió lạnh thổi vào.  Cậu đánh thức em trai còn đang ngủ, nhưng người em chỉ hé ra khuôn mặt  nhỏ nhắn đỏ bừng, gọi thế nào cũng không tỉnh. Điều này làm cậu sợ hãi.  Chạm vào cơ thể nóng bừng của em trai, cậu hoảng sợ vội chạy đi tìm hòm  thuốc trong nhà, thật may vì hòm thuốc vẫn còn ở đó.

Cậu tìm viên thuốc mà mẹ từng cho mình uống khi bị sốt, nghiền vụn cho vào nước ấm rồi để em trai uống.

Sau đó, cậu liền ngồi bên trông em mình, một tấc cũng không rời.  Ngoài việc cứ một lúc lại sờ lên trán em, cậu không biết phải làm cái gì  bây giờ.

Tới buổi chiều, hô hấp cậu em trở nên dồn dập, không được uống thêm thuốc, rốt cuộc nó cũng không thể cố hơn.

Đặt em trên lưng, người anh tập tễnh từng bước đi đến phòng khám duy nhất trong thôn.

Gió rất lớn, quét qua mặt cậu đến mức đau rát.

Em trai ở trên lưng cậu, cả một đường đều không ngừng nói nhỏ: "Khanh  Khanh, chúng ta không có tiền xem bệnh, chúng ta trở về đi. Em sẽ ổn...  sẽ ổn thôi..."

Nhưng anh trai không nghe nó, vẫn cõng nó giữa trời gió tuyết khó khăn bước tiếp.

Nó nhìn thấy tai anh mình lạnh đến mức hồng lên, thân thể ở trong gió  rét không ngừng run rẩy, ngoài việc đem cánh tay ôm sát anh mình, nó  không biết nên làm gì nữa.

Sau khoảng thời gian rất lâu, người anh mới cõng nó đến được phòng khám nhỏ mà bình thường chỉ đi một chút là tới.

Vừa đến nơi, anh trai đặt nó xuống, quay về phía thầy thuốc không ngừng dập đầu.

Thầy thuốc bị cậu dọa làm cho khiếp sợ, lúc này mới nhận ra hai anh em nhà cậu.

Thầy thuốc xem bệnh cho người em, không ngừng thở dài nói, may mà đưa  tới kịp lúc, nếu không bệnh sẽ nhanh chóng chuyển thành viêm phổi.

Người anh đem sổ tiết kiệm của ba mẹ để lại cầm đến, tổng cộng chỉ có hai trăm bạc đều đưa hết cho thầy thuốc.

Buổi tối, cậu em ngủ ở trên giường bệnh trong phòng khám, mà anh trai ngồi bên giường, không ngừng đem nước ấm giúp nó uống.

Cả ngày hôm nay vì chăm sóc nó, anh trai của nó vẫn chưa ăn gì cả. Dù  tuổi còn nhỏ, nó vẫn hiểu được anh trai vì nó mà lại thêm khổ.

"Anh, anh đói chưa?" Đợi cho nó có thể mở miệng nói được, nó phát hiện ra giọng mình có chút khàn khàn kì cục.

Người anh chạm vào mặt nó, nhẹ giọng nói: "Anh không đói, Tiểu Thiên đói sao?"

Nó lắc đầu, dụi vào lòng bàn tay anh mình, nơi đó vẫn còn lưu lại  những vết chai dài. Làm việc nhiều, chịu khổ nhiều, nơi đó mới có thể có  những vết chai dài như thế.

"Khanh Khanh ngoan, anh đi ăn cái gì đi. Trong nhà vẫn còn chút đồ ăn, anh ăn xong rồi lại đến ngồi với em được không?"

Nói nó là yêu tinh, là tiểu quỷ, một chút cũng đều không sai.

Người anh bình thường luôn nghe lời nó, làm theo lời nó.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Người anh giúp nó đắp chăn thật cẩn thận, dặn dò thầy thuốc chu đáo rồi mới chạy về hướng nhà mình.

Sau đó, nó ngủ, mơ mơ màng màng nhìn thấy trong phòng khám có rất  nhiều thứ gì đó màu trắng đang bay, mỗi lần nó bị bệnh, nó đều có thể  nhìn thấy thứ màu trắng này.

Thậm chí nó còn nhìn thấy cả màu đen, chỉ là nhìn thấy thứ màu đen đó  sẽ có chuyện không tốt xảy ra. Chẳng hạn như ngày hôm đó ba mẹ đi ra  ngoài, nó cũng nhìn thấy thứ gì đó màu đen đi theo họ, sau đó, ba mẹ gặp  tai nạn ô tô, qua đời.

"Tiểu Thiên, em đỡ hơn chút nào chưa?" Thanh âm của người anh lờ mờ truyền tới.

Nó mở mắt ra, nhìn anh mình ngồi ở bên giường. Khanh Khanh ngốc, bảo  anh ấy ăn no rồi đến, nhưng chắc chắn là anh ấy ăn linh tinh gì đó rồi  chạy luôn đến đây.

"Khanh Khanh, em lại nhìn thấy cái thứ màu trắng đó." Nó nhỏ giọng nói.

Người anh sờ trán nó, cũng nhỏ giọng nói: "Ở đâu?"

Nó chỉ về một phía, người anh liền đi về phía đó, thứ màu trắng đó  rất sợ anh nó, liền tránh đi rất xa. Trong phòng khám nhanh chóng không  còn thứ màu trắng đó nữa.

Sau này người anh nhà Từ gia lớn lên mới biết, thứ mà em trai mình  hay nhìn thấy, được gọi là linh, là tia chấp niệm cuối cùng của một  người trước khi chết. Nếu chấp niệm quá sâu, linh màu trắng sẽ biến  thành màu đen, thứ đó gọi là quỷ.

Mà quỷ không thể siêu độ, được gọi là la sát, la sát ăn thịt người!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro