Chương 29+30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 29: Hồn khí (1)

::::: Cún béo lười :::::

【 Nhắc nhở hữu nghị: Có vẻ như còn có bộ phận người đọc không biết ta trước văn đã đại tu, có thể đem thư di trừ kệ sách cũng thanh trừ hoãn tồn, lại một lần nữa thêm vào kệ sách, có thể bình thường đọc, nếu không sẽ xuất hiện trước sau văn vô pháp hàm tiếp vấn đề! 】

(cún: cún xin phép không dịch đoạn lời của tác giả đại nhân ra nha, chỉ vì 1 lý do duy nhất, cún lười nha)

Ở giữa cầu vượt ngang dọc đan xen, từng tòa cao ốc đứng sừng sững.

Người xe đông nghịt, như nước chảy. Toà nhà mua sắm rực rỡ giống hệt một người khổng lồ vô cùng cao lớn, đứng thẳng ở trung tâm mảnh đất thương mại giữa trời đêm Giang thị.

Vương Chiêm đứng gần cửa sổ sát đất, ngón tay mơn trớn theo mặt bàn trơn bóng, ngữ khí đắc ý: "Bộ đồ dùng trong nhà Italy xa hoa, kiểu dáng độc đáo làm nên thiết kế đặc biệt, bức tường đầy cây xanh nhân tạo, được chăm sóc theo kỹ thuật gieo trồng nước Đức , hệ thống tưới nước nhập khẩu Israel hoàn toàn tự động, cao nhã, lành mạnh, bảo vệ môi trường."

Hắn lại giơ tay gõ gõ cửa sổ kính sát đất, " Kính chống đạn đặc thù được xử lý công nghiệp, phòng cháy cách nhiệt, dù là súng ngắm Barrett M82A1 , cũng hoàn toàn không cần lo lắng."

Giới thiệu đại khái văn phòng mới làm xong, Vương Chiêm vẻ mặt tranh công nhìn Mộ Dung Thừa, phảng phất trên mặt viết: Tới khen ta đi, khen ta đi.

Mộ Dung Thừa dạo bước đi về phía cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống thành phố, thần sắc thanh lãnh đạm mạc.

"Tìm được Hoàng lão quỷ?" Hắn hỏi.

Ý cười trên mặt Vương Chiêm nháy mắt cứng đờ.

Lại là Hoàng lão quỷ!

Thật là sợ cái gì cái đó tới, mọi việc khác hắn đều có thể thuận lợi hoàn thành, duy nhất cái tên Hoàng lão quỷ này khiến hắn lưu lại vết nhơ, khiến hắn làm việc có vẻ vô năng.

"Không tìm được......" Vương Chiêm cúi đầu.

"Ông chủ Giả( cún: lần trước hình như mình dịch là ông chủ Cổ thì phải, cún xem lại thì đúng ra là họ Giả nha, nên mình sửa lại luôn) hàng năm đều tiếp xúc cùng loại người này, quen biết nhiều người có tài năng kỳ dị hẳn là không chỉ ngừng lại ở mỗi một mình Hoàng lão quỷ." Mắt đen của Mộ Dung Thừa thâm thuý nhìn cảnh sắc nơi xa, giọng nói lạnh lùng, trầm thấp, "Nói cho hắn, ta có việc gấp phải dùng người, danh tiếng dù không theo kịp Hoàng lão quỷ cũng không sao."

Vương Chiêm trong lòng không khỏi tò mò, hỏi: "Gia, thân thể Hứa Thi Hàm lại xảy ra chuyện gì à?"

Ai nha, bọn họ vì khối thân thể này, ra giá cao bao nhiêu vẫn chưa tính, còn lao tâm khổ tứ, ngàn vạn lần đừng gặp vấn đề a!

Mộ Dung Thừa mi dài nhíu lại, nhàn nhạt nói: "Hứa Thi Hàm không có việc gì, bất quá, ta hoài nghi pháp sự(làm phép) thất bại, linh thể tiến sai hồn khí rồi."(cún: chỗ này tra từ mà mông lung quá nên để nguyên, mà cún nghĩ là 'linh hồn tiến sai cơ thể rồi', 灵体进错了魂器)

Vương Chiêm mở to hai mắt, ngay sau đó cẩn thận hỏi: "Gia, ngài có mấy phần nắm chắc?"

Hắn trầm mặc, sau một lúc lâu nói: "Bảy tám phần đi."

Bảy tám phần. Nói cách khác, cơ hồ có thể khẳng định.

Sắc mặt Vương Chiêm liền có chút không tốt, "Nếu bất luận là khối thân thể nào cũng đều có thể dùng một hồn khí tương xứng, hà tất lúc trước chúng ta khổ tâm? Hoàng lão quỷ cũng sẽ không đưa ra nhiều yêu cầu như vậy với chúng ta, tục ngữ nói nồi nào úp vung nấy, nếu là không thể hoàn toàn tương xứng, ương ngạnh đi vào, chỉ sợ sẽ xảy ra vấn đề."

Con ngươi Mộ Dung Thừa âm trầm. Lời nói của Vương Chiêm, cũng là lo lắng trong lòng hắn.

"Gia, ngài đừng lo lắng, ta đây liền đi tìm ông chủ Giả chọn người." Vương Chiêm nghiêm nghị, một bộ dáng tuân mệnh, "Trừ phi Hoàng lão quỷ chạy ra nước ngoài, nếu không dù ta có đào ba thước đất, cũng muốn tìm ra hắn!"

Vừa dứt lời, di động Mộ Dung Thừa vang lên.

Là điện thoại của Bạch Vi.

Vương Chiêm liếc mắt nhìn một cái, lập tức im lặng.

Mộ Dung Thừa bắt máy: "Mẹ, có chuyện gì?"

"Dung Thừa, con ở đâu? Con mau trở lại, Mộ Linh nói miệng mình là do Tử Tử làm bị thương, muốn đại ca con chủ trì công đạo, mẹ thật lo lắng bọn họ lại khi dễ Tử Tử......" thanh âm Bạch Vi vừa vội lại hoảng, để lộ ra bất lực.

Mộ Dung Thừa mặt mày lạnh băng, trả lời: "Con hiện tại liền trở về."

Hắn treo điện thoại, bước nhanh vội vàng đi ra ngoài, Vương Chiêm chạy nhanh đuổi kịp, "...... Gia? Này văn phòng......" Còn chưa có xem xong.

"Muội muội ta xảy ra chút chuyện, công ty bên này chính sự do ngươi quản."

Mộ Dung Thừa ném xuống một câu, người đã vào thang máy.

Vương Chiêm bị ngăn ở ngoài cửa thang máy, sững sờ tại chỗ nửa ngày cũng không có phản ứng.

Khi nào thì gia có em gái? Hắn như thế nào chưa từng nghe nói qua?

......

Bên kia, Bạch Vi buông di động, xoay người nắm chặt bàn tay Mộ Tử, "Tử Tử, con đừng sợ! Ca ca con rất mau sẽ trở lại!"

"......" Mộ Tử yên lặng trợn trắng mắt.

Cô cảm thấy Bạch Vi thật sự quá khoa trương, đến mức này sao? Còn không phải là tiểu hài tử giữa các chi(anh em họ) cãi nhau sao?

Nhiều lắm chính là bị ai mắng, huống chi...... người mắng là ai, còn chưa biết đâu.

:::::::::::::::::::::::;;

Chương 30: Hồn khí (2)

::::: Cún béo lười :::::

Mộ Vinh Hiên lúc còn trẻ đã mất vợ, chỉ có hai cô con gái Mộ Vân Mộ Linh, vẫn rất luôn thương yêu các nàng, hiện tại hắn kêu người hầu tới mời Mộ Tử đi qua, hiển nhiên là phải vì con gái đòi lại công đạo.

Bạch Vi sợ con gái mình bị thiệt thòi, kiên trì muốn cô chờ Mộ Dung Thừa quay trở lại mới được đi.

Mộ Tử khịt mũi coi thường.

Không phải ngày nào tới nữa đêm Mộ Dung Thừa mới về nhà? Cho dù hiện tại hắn thật sự theo lời Bạch Vi yêu cầu trở về gấp, trên đường phải tốn bao nhiêu thời gian? Nhỡ đâu kẹt xe?

Mộ Tử luôn miệng an ủi Bạch Vi rằng sẽ không có việc gì, sau đó theo người hầu đi về biệt thự phía trước.

Dọc đường đi, người hầu đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn cô.

Trên mặt Mộ Tử biểu tình thản nhiên, làm đôi mắt sáng ngời mang theo ý cười nhàn nhạt, ngoan ngoãn đáng yêu, phảng phất hồn nhiên không biết chính mình sắp phải lâm đại họa gì.

Người hầu trong lòng không tiếng động thở dài: Ai, Mộ Tử tiểu thư lại bị người khi dễ.

Nhóm người hầu Mộ gia đều biết, đối với tỷ muội Mộ gia kiêu căng ương ngạnh kia, người nào đắc tội các nàng, người đó liền gặp xúi quẩy!

......

Mộ Tử đi vào phòng khách, cảm giác được một đạo ánh mắt tràn ngập địch ý đảo qua tới.

Không cần nghĩ cũng biết, khẳng định là Mộ Linh, mà người bên cạnh vui sướng khi thấy người khác gặp họa, chính là Mộ Vân.

Mộ Tử không để ý này hai người, đem lực chú ý đặt lên người đàn ông ngồi ở trên sô pha.

Mộ lão gia một đời phong lưu, khiến cho mấy người con trai này của ông, tuổi tác cách xa.

Mộ Dung Thừa nhỏ nhất bất quá cũng mới hai mươi bốn tuổi, mà con trai lớn Mộ gia Mộ Vinh Hiên, năm nay đã năm mươi mấy rồi.

Hắn bảo dưỡng không tồi, hơi hơi phát tướng, mặt mày mang ý cười, thoạt nhìn là bộ dáng một trưởng bối hiền lành hòa ái.

"Tử Tử." Mộ Vinh Hiên hướng Mộ Tử vẫy vẫy tay, tươi cười ấm áp, hỏi, "Thân thể đã khoẻ chưa?"

Mộ Tử nhấp môi, như là có chút câu nệ cười một cái, "Tốt lên một chút."

Mộ Vinh Hiên nói: "Trong khoảng thời gian này ta vẫn luôn đi họp ngoài tỉnh, chuyện của muội cũng là mới vừa biết, về sau không nên lại làm việc dại dột, ở bên ngoài bị ủy khuất phải nói cho người trong nhà, không thể lấy tính mạng chính mình đùa giỡn."

Một chữ cũng không đề cập tới việc con gái bị thương.

Mộ Linh ngồi ở một bên rất bất mãn, làm nũng dùng khuỷu tay đẩy đẩy Mộ Vinh Hiên, nhận lại được chính là cái liếc mắt nghiêm khắc của ba ba.

Mộ Linh bẹp miệng, đầy mặt không cao hứng.

Mộ Tử hợp thời điểm xem như không phát hiện, nhẹ giọng nói: "Làm mọi người lo lắng rồi."

Tuy rằng những người này sẽ không để ý sống chết của Mộ Tử, nhưng ngoài mặt muốn nói vẫn nói.

Mộ Vinh Hiên quả nhiên lộ ra tươi cười, giống người cha từ ái, "Tuổi muội còn nhỏ, nhất thời xúc động cũng là việc khó tránh khỏi, người đã không có việc gì thì tốt."

Giọng nói dừng một chút, liếc mắt hai cô con gái bên cạnh, nói tiếp: "Mộ Linh mấy ngày hôm trước đập vỡ môi, bác sĩ nói nếu nặng chút nữa, chỉ sợ hàm răng cũng sẽ rơi ra. Tiểu cô nương các ngươi, thời điểm ngày thường ở nhà, có chút náo loạn là không thể tránh khỏi, nhưng nếu động thủ, liền có chút không thích hợp."

Mộ Vinh Hiên sau khi nói xong, lặng im nhìn Mộ Tử, ánh mắt hiện ra vài phần nghiêm khắc.

Không hổ là người có quyền lực trong tay, một phen lời nói tiên lễ hậu binh, ân huệ hay uy quyền đều làm tốt.

Mộ Tử mở to một đôi mắt nai, trong vô tội lộ ra vẻ mê mang, lẩm bẩm nói: "Mộ Linh ngã lợi hại như vậy a......"

"Bớt làm bộ làm tịch! Rõ ràng là ngươi đẩy ta!"

Mộ Linh bị bộ dáng vô tội của cô tức giận đến rống to, ảnh hưởng đến khoé môi bị thương, máu tươi từ miệng vết thương nứt toạc trào ra, cô ta đau đến hét thảm.

Mộ Tử bị dọa đến, sau đó lui nửa bước, cô giơ lên tay của mình, nói: "Mộ Linh, miệng vết thương của ta mới vừa khép lại, muốn ra tay cũng không đủ sức lực, thật là không có khả năng đẩy ngươi."

Việc Mộ Tử ở bên ngoài say rượu cắt cổ tay, nháo đến ồn ào huyên náo, toàn bộ Mộ gia đều biết.

Da thịt cô oánh bạch non mịn, mà trên vết sẹo cổ tay đỏ tươi dữ tợn, dưới sự đối lập cánh tay càng thêm có vẻ nhỏ nhắn mềm mại, phảng phất chỉ cần nhẹ nhàng gập lại cũng có thể rơi ra, lại như thế nào đẩy ngã Mộ Linh rõ ràng cao lớn hơn so với cô đây?

Tất cả mọi người không tin.

Bao gồm Mộ Vinh Hiên.

Mộ Linh sốt ruột chỉ vào Mộ Vân hô: "Tỷ tỷ tận mắt nhìn thấy cô ta đẩy con!"

::::::::::::::::::::::::::::::::

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro