Chương 31+32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 31: Hai chị em (1)

::::: Cún béo lười :::::

Mộ Vinh Hiên nhìn về phía Mộ Vân.

Mộ Vân gật đầu, "Là thật, ba ba, ngày đó bọn con thấy Mộ Tử lén lút ở bên ngoài phòng khách, đã gọi cô ta một tiếng, kết quả cô ta bị phát hiện sau thẹn quá thành giận, đem Tiểu Linh đẩy xuống đất."

Nói có sách mách có chứng nhất định phải định ra tội danh cho Mộ Tử.

Lông mi dài của Mộ Tử khẽ run, liếc mắt qua hai chị em, nhấp môi trầm mặc.

Không khí phòng khách vi diệu.

Mộ Vinh Hiên đem hết thảy xem ở trong mắt.

Mộ Vân là tỷ tỷ của Mộ Linh, tất nhiên sẽ hướng về muội muội mình, lời nói con bé hẳn là không có tính công bằng, cũng khó có thể làm người tin phục.

Lại nhìn Mộ Tử im lặng không nói cùng biểu tình bất đắc dĩ trên mặt, Mộ Vinh Hiên trong lòng đã có đáp án.

Hắn trầm mặc không nói chuyện, có chút bực.

Hai chị em khi dễ Mộ Tử đã không phải một lần hai lần, tiểu hài tử trong nhà đùa giỡn, chỉ cần không ra mạng người, hắn lười quản, thế nhưng bọn họ không nên liên luỵ hắn.

Hắn cảm thấy Mộ Vân Mộ Linh đem hắn lừa gạt giống như ngốc tử(người ngu), không hề đối xử kính trọng với phụ thân.

Mộ Vinh Hiên biết kiềm chế bản thân, sẽ không dễ dàng tức giận, hắn nhìn về phía Mộ Tử, trên mặt vẫn bình thản như cũ, "Là như vậy sao?"

Mộ Tử nhẹ nhàng lắc đầu, thanh âm mềm mại, mang theo khiếp đảm: "Muội đi dâng hương cho tam tẩu, khi trở về gặp được Tiểu Vân cùng Tiểu Linh ở bên ngoài phòng khách, muội...... muội định rời đi, nhưng là Mộ Linh không cho, con bé hô to sửu quỷ đứng lại, muội thật sự sợ hãi, liền không dám dừng lại......"

Cô nói, nhút nhát sợ sệt ngẩng đầu liếc mắt nhìn Mộ Vinh Hiên một cái, nói: "Chính là lúc ấy, con bé té ngã......"

Mộ Tử thường xuyên bị đôi tỷ muội này khi dễ, nhìn thấy hai người liền muốn tránh đi, là chuyện thực bình thường.

"Ngươi nói bậy! Rõ ràng là ngươi đẩy ta!" Mộ Linh tức giận đến dậm chân, đứng lên muốn đánh xé Mộ Tử.

"Đủ rồi!" Mộ Vinh Hiên không thể nhịn được nữa, quát bảo Mộ Linh đang thất thố dừng lại!

Phụ thân tức giận làm hai chị em không hẹn mà cùng co rúm lại.

Mộ Linh vừa tức vừa ủy khuất, lại không dám lại lên tiếng, dựa gần tỷ tỷ yên lặng rớt nước mắt.

"Nhìn xem ngươi hiện tại giống bộ dáng gì! Ngày thường không phải đều đọc sách vở?!" Mộ Vinh Hiên trầm giọng răn dạy Mộ Linh, thanh âm dị thường nghiêm khắc.

"Ba ba! Là cô ta......" Mộ Linh còn muốn cãi lại, bị Mộ Vân túm chặt, cũng cho một cái ánh mắt cảnh cáo.

Mộ Linh chỉ có thể im lặng, cô ta cắn môi, oán độc liếc mắt nhìn Mộ Tử một cái.

Mộ Vinh Hiên thoáng hòa hoãn sắc mặt, ôn tồn đối Mộ Tử nói: "Tiểu Linh lần này ngã thực nghiêm trọng, chắc là nó hiểu lầm, tưởng muội đẩy nó, Tử Tử, muội không cần sợ hãi, cho dù Mộ Linh là nữ nhi của ta, nếu đã làm chuyện sai trái, ta cũng sẽ không thiên vị."

Ngoài miệng tuy rằng nói là Mộ Linh sai, lại không cho Mộ Linh hướng cô xin lỗi.

Xem ra trong lòng Mộ Vinh Hiên cho dù là Mộ Linh tự ngã, vẫn là có chút giận chó đánh mèo với cô. Mộ Tử trong lòng yên lặng nghĩ.

Cô nhẹ giọng nói: "Đại ca không nên trách Mộ Linh, muội cũng có sai, nếu lúc ấy không chạy đi, có lẽ con bé sẽ không ngã......"

Bộ dáng một mực vì hai chị em Mộ gia suy nghĩ.

Mộ Vinh Hiên thực vui mừng, khen cô vài câu ngoan ngoãn hiểu chuyện, "Tốt, muội trở về đi, miễn cho mẹ ngươi lo lắng."

Mộ Tử gật gật đầu, xoay người rời đi.

Chờ Mộ Tử đi rồi, Mộ Linh chảy nước mắt đối Mộ Vinh Hiên nói: "Ba ba, người phải tin tưởng con, thật là Mộ Tử đẩy con."

Cô ta lôi kéo Mộ Vân bên cạnh, "Tỷ, ngươi mau nói cho ba ba, đều là bởi vì Mộ Tử......"

Mộ Vân đối với sự cầu xin giúp đỡ của muội muội phảng phất giống như không nghe thấy, đứng ở một bên vô thanh vô tức.

Mộ Vinh Hiên trầm khuôn mặt nhìn Mộ Linh, ẩn nhẫn tức giận, "Mộ Tử đẩy ngươi? Cô ấy so với con còn nhỏ hơn một tuổi!"

Mộ Linh mười bảy tuổi, dáng người cô ta cao gầy, lại không nhỏ nhắn mềm mại, có lẽ là bởi vì khung xương trời sinh đã to, chỉ cần dinh dưỡng phong phú, sẽ có cảm giác cao lớn thô tráng, không có sự thanh tú của một cô gái.

So với Mộ Tử xinh đẹp mềm mại, Mộ Linh thật sự quá khỏe khoắn...... Ai cũng không tin Mộ Tử có thể đẩy cô ta.

Huống chi một bên tay Mộ Tử còn bị thương.

Chỉ là bọn họ không biết, Mộ Tử đã không còn là Mộ Tử, bản thân từng là kiểm sát trưởng, thường xuyên phải cùng tội phạm giao tiếp, kỹ năng đuổi bắt, kỹ thuật vật lộn, đều là cơ sở phòng vệ, đừng nói là cổ tay bị cắt, dù cho chặt đứt cả một bàn tay, đối phó với cô gái như Mộ Linh cũng không mấy khó khăn.

::::::::::::::::::::::::::::

Chương 32: Hai chị em (2)

:::::Cún béo lười:::::

Mộ Linh cực kỳ ủy khuất, "Không phải, ba ba, là cô ta đẩy con, sau đó lại dùng chân gạt con! ......"

"Nó vô duyên vô cớ gạt chân ngươi làm cái gì?! Chẳng lẽ một mình nó còn có thể đánh thắng được hai người các ngươi?!" Mộ Vinh Hiên phẫn nộ quát.

Hắn không tin lời Mộ Linh nói, nhận định là Mộ Linh muốn truy đánh Mộ Tử, kết quả chính mình không cẩn thận té ngã.

Mộ Vinh Hiên rất ít khi phát giận như vậy, Mộ Linh bị rống một cái giật mình, nhấp môi không dám lên tiếng, yên lặng rớt nước mắt.

Mộ Vinh Hiên nghiêm khắc nói: "Về sau lại có loại chuyện lông gà vỏ tỏi này, chính mình tự giải quyết, đừng tìm tới ta!"

Mộ Linh ở trong điện thoại nói thực khoa trương, hắn cho rằng nữ nhi phá tướng, hội nghị kết thúc liền vô cùng lo lắng trở về gấp, kết quả lại là nữ nhi tự đạo tự diễn một vở kịch, làm sao có thể không giận?

"Vâng, ba ba." Hai chị em cúi đầu nhận lời.

"Về phòng đi."

Hai chị em uể oải đi về hướng thang lầu, Mộ Vinh Hiên như nhớ tới cái gì, lại gọi lại các cô, "Khoan đã."

Mộ Vân Mộ Linh xoay người lại, cẩn thận nhìn sắc mặt ba ba.

"Các ngươi thường xuyên kêu Mộ Tử là sửu quỷ?" Mộ Vinh Hiên nhéo ấn đường, có chút bực bội, "Bị người hầu nghe thấy còn thể thống gì? Mộ Tử cũng là người có trong gia phả, luận bối phận các ngươi hẳn phải kêu nó là cô nhỏ, nhớ chưa?"

Đôi mắt vì khóc mà hồng lên của Mộ Linh toát ra khó chịu, nhưng khi chạm đến ánh mắt uy nghiêm của phụ thân, cô ta vẫn là cùng Mộ Vân gật đầu, "Đã nhớ kỹ, ba ba."

Hai chị em rời đi.

Trên hành lang, Mộ Linh rốt cuộc không thể nhịn được nữa túm chặt Mộ Vân, chỉ trích nói: "Tỷ vừa rồi vì cái gì không giúp ta nói chuyện?! Rõ ràng là Mộ Tử đẩy ta!"

"Ta như thế nào giúp muội? Ba ba căn bản không tin lời chúng ta nói, ta nói càng nhiều, ba ba sẽ càng cho rằng chúng ta giảo biện!"

Mộ Vân tránh khỏi tay Mộ Linh, cảm thấy muội muội của cô có chút nắm không rõ tình huống. Ba ba nổi giận rõ ràng là bởi vì —— ông cho rằng các cô nói dối!

"Tỷ đương nhiên không sao cả! Người bị mắng cũng không phải tỷ!" Mộ Linh khóc lớn, xoay người chạy đi ra ngoài.

......

Mộ Linh một đường gào khóc, lao ra khỏi nhà chính, chạy đến bên hồ mới dừng lại.

Cô tựa vào một cây liễu rũ bên hồ khóc không ngừng.

Kết quả oan gia ngõ hẹp, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy Mộ Tử đang ở phía trước.

Mộ Tử hơi nhướng mày, cũng thực ngoài ý muốn.

"Ngươi ở chỗ này làm cái gì? Muốn nhìn ta chê cười?!" Mộ Linh lau nước mắt, phẫn hận nhìn Mộ Tử.

"Ngươi mắc chứng hoang tưởng bị hại à? Ta chỉ vô tình đi ngang qua." Mộ Tử không nói gì, cô cũng không muốn cùng Mộ Linh dây dưa, xoay người liền đi.

Mộ Linh lại đuổi theo, ngăn lại đường cô đi, "Như thế nào, hiện tại lộ ra gương mặt thật? Vừa rồi ở trước mặt ba ba không phải rất biết giả bộ sao?!"

"Ta không giả vờ." Mộ Tử lười nhác liếc mắt nhìn cô ta một cái, cười khẽ, "Ta nói, đều là lời nói thật, là chính ngươi gieo gió gặt bão, nếu không phải do ngươi muốn lại đây đánh ta, môi sao có thể bị thương như thế?"

"Ngươi!" Mộ Linh cực kì giận, dương tay hướng tới mặt Mộ Tử đánh!

—— bang!

Tay chưa chạm đến mặt Mộ Tử, ngược lại bị cô bắt lấy cổ tay, mượn chút lực phản lại, đau đến Mộ Linh thoáng chốc trắng mặt!

"Ngươi xác định muốn tiếp tục?" ngữ khí Mộ Tử nhẹ nhàng, "Cạnh hồ đều toàn là đá, nếu mà té ngã, sợ chỉ có thể là đầu rơi máu chảy."

Mộ Linh cứng đờ, sắc mặt trắng bệch.

Cô hận Mộ Tử! Nhưng cô còn sợ bị phá tướng hơn!

Mộ Tử thấy Mộ Linh bất động, cũng liền buông lỏng tay ra. Cô không có ham mê khi dễ tiểu hài tử.

Mộ Linh nhìn bóng dáng Mộ Tử rời đi, trong ánh mắt gần như muốn phun lửa! Ngực phập phồng kịch liệt!

Dựa vào cái gì?!

Chỉ là một đứa con nuôi, ăn nhờ ở đậu thì nên an phận, dựa vào cái gì diễu võ dương oai trước mặt cô?! Còn dám uy hiếp cô!

Hại cô bị thương, hại cô bị ba ba mắng!

Đáng chết!

Mộ Tử đáng chết!

Mộ Tử nên đi tìm chết!!!

Mộ Linh giận đến điên, mắt thấy Mộ Tử phía trước đang bước lên cây cầu nhỏ, Mộ Linh đột nhiên vọt tới! Dùng sức lực toàn thân đem Mộ Tử đẩy xuống cầu!

"Tử Tử!!!"

Nam nhân nôn nóng cùng tiếng hô phẫn nộ cách đó không xa vang lên.

��d��

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro