Chương 3+4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 3: Anh trai độc miệng

Bạch Vi hơi hơi nhíu mày, nói tốt khuyên nhủ, "Tử Tử tuổi còn nhỏ, nó chỉ là nhất thời luẩn quẩn trong lòng, con không cần nói em con như vậy."

"Chính là bởi vì mẹ cứ mãi nuông chiều em ấy, mới có thể đem em ấy nuôi đến ngu ngốc như vậy." Cho dù là mẹ ruột, Mộ Dung Thừa cũng không lưu tình chút nào oán giận ngược lại.

Khuôn mặt nhỏ củaTô Tử đỏ lên.
Hắn thế nhưng mắng cô ngu ngốc!
Khi cô còn sống, là nữ kiểm sát trưởng ưu tú nhất thành phố Thanh Giang, được ca ngợi là nữ thần vừa có sắc vừa có tài! Còn có một số bạn hữu thân thiết gọi cô là Astraea!
Biết Astraea là ai sao? —— là nữ thần công lý của Hy Lạp cổ đại!
Tô Tử từ nhỏ đến lớn ở trong khen ngợi mà lớn lên, chưa từng có người nào nói dám nói cô ngu ngốc!

...... Không, có lẽ cô thật sự rất ngốc.
Ngốc đến mức bị người hại chết, lại không biết hung thủ là ai.

Tô Tử cắn môi không lên tiếng, mắt to đen bóng ướt át có ủy khuất, có oán giận.

Thái độ ẩn nhẫn của cô làm Mộ Dung Thừa có chút lau mắt mà nhìn, đổi lại là Mộ Tử ngày thường, sớm nên cuồng loạn rống to kêu gào.

Bất quá Mộ Dung Thừa hoàn toàn không vì cái này mà ngoài miệng lưu tình, hắn miệng lưỡi lạnh nhạt, mang theo nhàn nhạt ghét bỏ: "Cũng không soi lại gương, cư nhiên nghĩ rằng dựa vào tự sát có thể vãn hồi tâm ý đàn ông, không bằng trực tiếp đi chỉnh dung."

"Dung Thừa!" Bạch Vi thật sự bị chọc giận, "Con như thế nào có thể nói em gái như vậy ?!"
"Con nói sai rồi sao?" Mộ Dung Thừa châm biếm một tiếng, "Nga, không chỉ riêng khuôn mặt này, nhớ rõ đem đầu óc cũng hảo hảo trang điểm một chút, tự sát vì đàn ông, em cũng thật có tiền đồ."
Cuối lời nói, không biết nghĩ đến cái gì, đáy mắt hắn xẹt qua một tia đau lòng.
Bất quá chỉ là lướt qua trong giây lát, nhanh đến mức giống như ảo giác.

Tô Tử không tin được trừng mắt nhìn Mộ Dung Thừa, bị lời nói ác độc của hắn nhắm đến mà sợ ngây người!

Đây là anh trai sao? Lại giống kẻ thù đi?!

Bạch Vi tựa hồ cũng đối với đứa con trai này không có biện pháp, đau đầu không thôi nói: "Tử Tử đã làm sai chuyện, con làm anh có thể chậm rãi dạy dỗ em gái, có thể hay không đừng nói này nọ tổn thương nó? Nó chỉ là tuổi còn nhỏ, chờ trưởng thành liền sẽ biết làm làm vậy là không đúng......"
Mộ Dung Thừa kéo khóe miệng xuống, đối với Bạch Vi không nhận ra điểm mấu chốt thì mắt điếc tai ngơ, hờ hững nói: "Nếu mẹ không có việc gì, con đi trước."
Bạch Vi hỏi: "Em gái con bị bệnh, con còn muốn đi đâu?"

Mộ Dung Thừa bước chân dừng lại,khuôn mặt tuấn mỹ lạnh nhạt thế nhưng toát ra một chút độ ấm, "À, bạn gái của con bị bệnh, cũng nằm tại bệnh viện này, con muốn chạy qua xem."

Bạch Vi nghe vậy ngẩn người, nàng biết đứa con trai này của mình thanh danh ở bên ngoài có bao nhiêu hỗn độn, nữ nhân bên người chỉ xem như là cưỡi ngựa xem hoa chưa bao giờ nghiêm túc.

Này vẫn là lần đầu nghe Mộ Dung Thừa chính miệng thừa nhận là bạn gái.
Ngẫm lại tuổi tác của con trai hiện giờ, cũng nên xác định rõ ràng, Bạch Vi ôn nhu nói: "Vậy con hảo hảo chiếu cố người ta, chờ cô ấy khỏe lại, dẫn về nhà ăn một bữa cơm đi."

Mộ Dung Thừa mi dài nhăn lại, biểu tình lại lần nữa trở nên lạnh như băng sương.
"Chuyện đó nói sau." Hắn trả lời như vậy, rời khỏi phòng bệnh.

Bạch Vi thở dài, quay đầu trấn an con gái, "Anh trai của con lần đầu kết giao bạn gái, khó tránh khỏi sẽ coi trọng một chút, trong khoảng thời gian con hôn mê, anh con kỳ thật cũng thực lo lắng ......"

Tô Tử khóe miệng run rẩy, cảm thấy đỉnh đầu của mình rơi xuống một loạt hắc tuyến.
Lần đầu kết giao bạn gái? Mẹ à, người đừng đùa con, nữ nhân bên người con trai của mẹ giống như quần áo của minh tinh vậy —— kiểu dáng chưa bao giờ lặp lại, phong cách còn đặc biệt phong phú!

Bạch Vi ước chừng cũng biết lý do thoái thác của mình rất khó làm người tin phục, biểu tình ngượng ngùng, "...... Tử Tử a, con đừng nóng giận, mẹ trở về nhất định làm cho anh trai xin lỗi con."

Tô Tử không biết nên nói là mẹ chỉ tùy tiện an ủi hay thật sự thiên chân đây?
Có thể không bị Mộ Dung Thừa làm cho tức chết, bà nên cám ơn trời đất.
"Mẹ, đưa gương cho con." Cô sờ sờ mặt của mình, so với mẹ và anh trai đột nhiên xuất hiện này, cô càng để ý bộ dáng hiện tại của mình.

CHƯƠNG 4: Anh trai độc miệng  

Bạch Vi lấy từ trong túi ra gương trang điểm tinh xảo, đưa cho Tô Tử.

Tô Tử rốt cuộc nhìn rõ chính mình, cô nhất thời không có phòng bị, khiếp sợ tới mức trực tiếp muốn bệnh!

—— Thiếu chút nữa cho rằng thấy quỷ!

Trên thực tế, Tô Tử đối với diện mạo của Mộ Tử không có gì ấn tượng.

Tuy rằng đều ở tại Mộ gia, nhưng Bạch Vi cùng cô ấy đều có thân phận tế nhị, trừ bỏ Mộ Dung Thừa bởi vì ở tại phía trước chủ trạch (nhà chính) cho nên sẽ thường hay gặp được, Bạch Vi cùng Mộ Tử vẫn luôn ở trong căn nhà nhỏ nằm đằng sau hoa viên, ngày thường không thể lộ diện.

Tô Tử chỉ nhớ mang máng, Mộ Tử chừng mười lăm mười sáu tuổi, là một thiếu nữ phản nghịch.

Nhưng là phản nghịch thế nào, cũng không thể đem mặt của mình chà đạp thành như vậy a!

Tóc nhuộm tím! Kẻ mắt thật dầy! Môi tô màu đen! Hơn nữa hai tay cũng sơn móng màu đen —— cô ta chính là biến toàn bộ tối sầm lại như ma nữ hắc ám!

Quá khủng bố!

"Mặt của con làm sao vậy?!" Tô Tử thảm khóc kêu, tâm tình dị thường bi phẫn, khó trách Mộ Dung Thừa muốn nàng đi chỉnh dung!

Bạch Vi hoảng sợ, cho rằng nữ nhi lại muốn nháo, vội vàng từ trong túi lấy ra một đống vật phẩm linh tinh, giải thích nói: "Đừng có gấp, đồ đều để ở trong túi của mẹ, thời điểm mới vừa đưa con đến bệnh viện, liền phải đeo mặt nạ thở oxy cấp cứu, cho nên trước khi gỡ xuống, vẫn chưa động vào."

Tô Tử vừa thấy, càng muốn khóc!

Trong tay Bạch Vi là một đống khuyên tai, còn có mấy cái vòng bằng thép cùng hạt châu, nghiễm nhiên là mascara và son môi.

"Tử Tử đừng nóng vội, mẹ kêu người mang lên, bảo đảm so với trước giống nhau y hệt." Bạch Vi biết rõ con gái tính tình ác liệt, e sợ cô sinh khí, không ngừng ôn nhu khuyên dỗ.

Tô Tử cơ hồ một phen lau chùi lớp kẻ mắt dầy đặc, chỉ cảm thấy tâm tình của mình cùng kẻ mắt đen này giống nhau đen kịt nặng nề.

"Mẹ, giúp con mua lọ nước tẩy trang......"

Tô Tử đem gương tròn nhỏ trả lại cho Bạch Vi, khuôn mặt này, cô thật sự không nghĩ liếc mắt nhìn đến lần thứ hai.

Bạch Vi bị phản ứng của con gái làm cho mơ hồ.

Bỏ lớp trang điểm? Tử Tử chưa bao giờ tháo lớp trang điểm.

Mỗi buổi sáng sau khi Tử Tử rời giường, đều sẽ kiểm tra lớp trang điểm có bị nhòe hay không, nếu bị nhòe, liền đồ lại vài nét, đến nỗi lớp trang điểm càng ngày càng dầy, bọng mắt càng ngày càng thâm, Bạch Vi rất nhanh không nhớ rõ khuôn mặt mộc của con gái......

Tô Tử suy sút dùng khăn trải giường che mặt lại, nằm ngay đơ ở trên giường nằm vẫn không nhúc nhích, "Làm ơn, mẹ...... Nước tẩy trang......"

"...... Ừ, ừ! Hảo,mẹ liền đi mua, con đừng khóc, mẹ lập tức quay lại." Bạch Vi xách túi lên, hoang mang rối loạn rời đi.

Tô Tử vén lên khăn trải giường, không nói gì nhìn Bạch Vi đã ra tới cửa.

Cô sẽ khóc?

Ha hả, cô chỉ là cảm thấy không mặt mũi nào gặp người có được không?

......

Bạch Vi đã trở lại, Tô Tử dùng nước tẩy trang rửa sạch mặt hết tám lần, thẳng đến cả khuôn mặt cuối cùng đau rát nóng lên, Tô Tử mới bằng lòng dừng lại.

Mặt cuối cùng cũng tẩy sạch, chỉ là đuôi lông mày cùng viền mắt dính sát lâu ngày trên mặt, chỉ có chờ thời gian làm chúng nó một lần nữa hồi phục......

Không thể không nói, tuổi trẻ thật là tốt a, Mộ Tử giày vò mặt mình như vậy, cư nhiên cũng không thấy cô ấy mọc mụn hay rỗ thâm chẳng hạn.

Cô gái nhỏ trong gương non nớt thanh thuần, có một đôi mắt đen láy trong veo tựa mắt nai, đuôi mắt cong sắc sảo mang theo trời sinh kiều mị, là một tiểu mỹ nhân hiếm gặp.

Tô Tử cảm khái vuốt mặt mình: Thanh xuân là mỹ phẩm dưỡng da tốt nhất.

Lúc này đây trọng sinh, cô trực tiếp trẻ lại mười tuổi, biến thành thiếu nữ mười sáu tuổi đẹp như hoa.

Tô Tử chăm chú nhìn khuôn mặt tuyết trắng non mịn trong gương, trong đầu lại hiện ra một khuôn mặt khác —— cô gái ở nước dưới sông, khuôn mặt hư thối hoàn toàn thay đổi, kinh tởm, xấu xí.

Cô thầm quyết định: Món nợ này, nên tính toán thật tốt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro