Chương 1: Nhu cầu đàn ông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành phố A, Tang Thành.

Đài khí tượng đã thông báo màu cam trước là trời sẽ mưa như thác đổ, bầu trời, màu đen kịt bao trùm lấy cả thành phố, mọi người rối rít đóng chặt cửa sổ lại, chuẩn bị tốt để tránh trận mưa lớn tới.

Hẻm nhỏ bên phải khúc quanh bên đường, vẫn có một chiếc xe sang còn đậu, cho dù xuuyen6 qua màn mưa ngày càng mờ mịt, vẫn có thể thấy rõ được thân thể màu đỏ rực,  cùng với, người phụ nữ yêu mị ngồi ở chỗ cửa xe mở mặc một chiếc váy học sinh chữ V siêu ngắn đã cải tiến qua.

Mà trên đất bên xe, vẫn có một người con gái ngã xuống, cô giống như là chịu đả kích cực lớn, cô thể mảnh khảnh trong mưa gió lạnh khẽ run lên.

So với người phụ nữ trên xe kia, cô hiện ra là một màu trắng thuần khiết, một cái áo sơ-mi ca rô phối với một cái quần jean eo cao, chân thì mang tùy tiện một đôi giày thể thao trắng đen, mái tóc đuôi ngựa đen mềm ban đầu được buộc bằng một sợi cao su đơn giản nhất.

Người đàn ông trên xe bước xuống, vẻ ngoài thì rất là anh tuấn đẹp trai, chẳng qua là quần áo trên người có hơi xộc xệch, mặt không có cảm giác nói với người con gái trên mặt đất:" Vãn Du, nếu cô đã nhìn thấy rồi, vậy chúng ta chia tay đi."

Người con gái trên mặt đất lúc này mới vùng vẫy đứng dậy, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng trong veo kia giờ tràn đầy nước mắt, cô cố nén để không để chúng rơi xuống, chỉ nhìn vào người đàn ông phía trước, giọng cực kỳ bi thương chất vấn:" Tại sao? Tại sao các người lại đối xử với tôi như vậy?" 

Cô là Mộ Vãn Du, là một viên ngọc sáng của thành phố C mà không ai không biết, nếu như không phải là thật lòng yêu sâu đậm cái tên đàn ông Giang Dĩ Phong này, thì cô sẽ không chống đối cha mẹ ở bên nhau với hắn, còn trộm sổ hộ khẩu vốn xa xôi vạn dặm chạy tới Tang Thành này.

Cô mang theo tâm nguyện kết hôn với người đàn ông này mà đến, nhưng mắt lại thấy hắn ta cùng cô bạn thân Chân Mỹ Mỹ làm chuyện hư hỏng bản thỉu... Bọn họ thậm chí còn không tìm chỗ giống như khách sạn để mà làm sao? Trên đường phố bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi qua mà quan hệ bất chính với nhau.

Liếc mắt nhìn Mộ Vãn Du một cái, Chân Mỹ Mỹ xuống xe, giày cao gót giẫm chói tai trước mặt Mộ Vãn Du:" Để tôi nói cho cậu biết tại sao."

Cô ta đưa ngón tay ra, chỉ về Mộ Vãn Du, đầy khinh bỉ nói:" Cậu tốt hơn là nên coi lại mình đi, từ lúc chúng ta vào đại học tới giờ, cậu vẫn luôn là bộ dạng mặt mộc, quần áo bảo thủ hận không thể đem tóc quấn lại hết... Cậu muốn giả làm Thánh Nữ ngẩng cao đầu, tôi không cản cậu, nhưng cậu đừng trách tôi cướp người đàn ông của cậu, nếu như không phải là tôi, thì cũng sẽ là người khác, dù gì chúng ta cũng là bạn tốt,  phì thủy bất lưu ngoại nhân điền(*), tôi...

(*) phì thủy bất lưu ngoại nhân điền: Hoa thơm của tốt không để cho người ngoài chiếm lấy, ý ở đây có nghĩa là thà để cho con mụ này chiếm còn hơn để người ngoài chiếm.

"Đủ rồi!" Giang Dĩ Phong ngắt lời Chân Mỹ Mỹ, giọng lạnh nhạt nói:" Vãn Du, chuyện này tôi thật xin lỗi em, em muốn bao nhiêu tiền, nói con số đi!"

"Cái gì? Tiền ư? Anh..." Mộ Vãn Du trợn to hai mắt, không thể tin nổi nhìn Giang Dĩ Phong:" Anh cho rằng, tôi ở bên anh, là vì tiền?"

Cô căn bản cũng không thiếu tiền được không?

Giang Dĩ Phong nhíu mày:" Chẳng lẽ không phải sao?"

Hắn đã sớm có ý niệm chia tay Mộ Vãn Du, hắn là một người đàn ông bình thường, đương nhiên là cần nhu cầu nữ ái nam hoan(**), có thể Mộ Vãn Du nhưng cực kỳ theo chủ nghĩa truyền thống, chứ đừng nói là cùng hắn nằm chung một giường, ngay cả nắm tay còn có chút bài xích!

(**) Dạng như nhu cầu sinh lý ấy ==

Hắn cũng là rất kìm nén hết sức chịu được, mới rơi vào cái bẫy ôn nhu của Chân Mỹ Mỹ... Mà sau khi hưởng thụ qua nhiều trò gian của Chân Mỹ Mỹ, mong muốn chia tay Mộ Vãn Du càng kiên quyết hơn!

Chân Mỹ  Mỹ nói đúng, làm gì có ai thích nhau mà lại giống đóa Bạch Liên Hoa đâu, Mộ Vãn Du rõ ràng là không đủ thích hắn!

Nếu như không phải là vì tiền, tại sao cô lại không thỉnh thoảng một lần cởi váy, trưng ra vóc dáng đẹp đẽ của cô? Tại sao cô ấy lại không vẽ lông mày một chút, quyến rũ động lòng người một chút? Cô ấy tại sao lại không để hắn thỏa mãn nhu cầu một chút, nhiệt tình nhảy vào ôm lòng ngực hắn?

Khi một người đã chán ghét người khác, luôn sẽ vì mình mà trăm phương ngàn kế kiếm cớ, mà soi mói tìm lỗi phải của đối phương... 

Nghe Giang Dĩ Phong nói xong, cô đương nhiên là muốn giải thích, nhưng mà cô còn chưa kịp mở miệng, Chân Mỹ Mỹ nhanh chóng nói:" Mộ Vãn Du, đừng có giả bộ nữa, cậu muốn bao nhiêu tiền cứ nói thẳng đi! Người khác không biết, nhưng tôi mà không biết sao? Ban đầu lúc Dĩ Phong theo đuổi cậu, cậu liền đi điều tra bối cảnh gia thế của anh ấy, nếu như không biết anh ấy là người thừa kế của Tập Đoàn Giang thị,  cậu chỉ sợ sẽ không được cùng quen với anh ấy... Thật ra thì cậu căn bản không thích Dĩ Phong, bằng không hai người quen nhau 7 năm, tới nụ hôn đầu cậu còn không cho anh ấy nữa?" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro