Chương 16: Đúng là hoang tưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Ao

Trước khi Giang Dĩ Phong đến, Mộ Vãn Du đã ngồi trong phòng họp, văn kiện điều khoản hợp tác dự án đã quyết định xong,  hôm nay cô tới là để ký tên.

Hơn nữa, Thịnh Gia Đồng đã về, cũng đồng ý sau khi cô ký xong hợp đồng, không cần phải tới Giang thị nữa. Vừa nghĩ tới không cần phải gặp mặt Giang Dĩ Phong, tâm tình cô trở nên vui vẻ chút.

Đợi khoảng nửa tiếng, Giang Dĩ Phong vào tới.

mà ngửi được mùi nước hoa trên người Giang Dĩ Phong,  Mộ Vãn Du hơi hơi nhíu mày lại, cô đứng lên, lễ phép cúi đầu với Giang Dĩ Phong một cái, mặt không cảm xúc nói:" Giang tổng đến rồi, vậy chúng ta ký hợp đồng đi!"

Cũng không chờ Giang Dĩ Phong trả lời, cô liền tự ngồi xuống, cầm văn kiện hợp tác lật tới trang cuối cùng, "soạt soạt soạt" ký tên mình xong, lại ấn thêm con dấu của tập đoàn Thịnh Thế. Cuối cùng, cô đem hợp đồng đẩy tới trước mặt Giang Dĩ Phong:" Giang tổng,  mời ngài ký tên!"

Ý này chẳng qua nghĩa là——anh ký nhanh lên, đừng có làm tốn thời gian của tôi!

Giang Dĩ Phong không cầm lấy hợp đồng, nhưng lại bước lên một bước, hơi do dự, mở miệng:" Vãn Du, em đừng như vậy với anh nữa. Anh hối hận rồi, anh thật sự hối hận rồi, anh thật sự xin lỗi em. Nếu như anh không kết hôn với Chân Mỹ Mỹ, em có thể... có thể lần nữa về bên anh không?"

Rốt cục lời kìm nén trong lòng cũng nói ra miệng, Giang Dĩ Phong nhất thời cảm thấy một trận lúng túng. Đúng vậy, đây là chuyện hắn muốn làm nhất hiện giờ, không màng tất cả để đoạt Mộ Vãn Du về!

Hắn tràn đầy mong đợi nhìn Mộ Vãn Du.

"Úi cha~" Mộ Vãn Du bật cười lên:" Giang tổng có lẽ uống rượu nhiều quá rồi, ngài nói mê sảng gì thế! Hôm nay là ngày ký hợp đồng của Thịnh Thế và Giang thị, ngài đáng lẽ pahi3 tỉnh táo mới phải chứ!"

Cô thẳng thừng nhắc nhở Giang Dĩ Phong chú ý trường hợp.

"Không! Anh không uống rượu, lời anh nói đều là thật! Vãn Du, anh thật sự biết sai rồi, người tài đâu phải là thánh hiền đâu mà không phạm sai lầm? Em tha thứ cho anh lần này được không? Anh đảm bảo, sau này sẽ đối tốt với em, chỉ đối tốt với một mình em thôi!" Thần sắc Gian gDĩ Phong kích động.

"Trễ rồi! Giang Dĩ Phong! Anh cả Chân Mỹ Mỹ và đứa con đều có cả rồi, tin đám cưới cũng đã công bố, ân ái cũng đã làm qua. Thế nào đây? Giờ lại muốn vứt bỏ cô ta à?" Mộ Vãn Du tàn khốc hỏi ngược lại.

Cô vốn là muốn khiến Giang Dĩ Phong dừng đề tài này lại, ai ngờ Giang Dĩ Phong lại còn xuyên tạc ý của cô, cho là cô đang để ý đứa trẻ kia.

Hắn cuống cuồng lên, lại nói:" Chuyện này không thành vấn đề, Vãn Du, chỉ cần em chịu tha thứ cho anh,  chịu trở lại bên anh, anh sẽ giải quyết chuyện Chân Mỹ Mỹ thật tốt, anh sẽ khiến cho cô ta phá cái thai đi, anh sẽ cho cô ta thật nhiều tiền, anh sẽ bắt cô ta rời khỏi Tang Thành, đàn bà như cô ta, chẳng qua cũng chỉ là vì tiền..."

Mộ Vãn Du không nghĩ tới Giang Dĩ Phong cũng có thể nói lời khốn nạn như vậy? Cô còn tưởng hắn chẳng qua là không quản được nửa thân dưới của mình thôi, mà không nghĩ hắn rốt cục ích kỷ và vô liêm sỉ như thế.

Hổ dữ không ăn thịt con, mà hắn còn muốn đem bỏ đứa con của mình?

"Giang tổng, ký hợp đồng này trước đã!" Mộ Vãn Du rốt cụ cũng chỉ nói một câu như vậy, cô không muốn nói thêm với Giang Dĩ Phong câu nào nữa, tia tình ý cuối cùng trong lòng với hắn rốt cụ cũng đã biến mất bặt âm vô tín, cô thậm chí còn vui mừng vì đã chia tay hắn.

Mộ Vãn Du vẫn cứ yên lặng, trong lòng chỉ còn lại một chủ ý——ăn cơm? Không được! Ký hợp đồng xong, cô nhất định phải lập tức đi ngay!

Có lẽ cô không nghĩ tới lời Giang Dĩ Phong nói với cô đều bị Chân Mỹ Mỹ đứng ở ngoài cửa nghe được, không sót một chữ!

Đuổi theo tới lại nghe được lời như vậy đủ để khiến cho cô ta sụp đổ, Chân Mỹ Mỹ tức giận nghiến răng "ken két"! Móng tay dài màu đỏ tươi bóp mạnh vào trong thịt, trong mắt tràn đầy tia âm độc.

Giang Dĩ Phong, ban đầu coi như tôi vì anh mang thai "đứa con" của anh, mà anh vẫn luôn tơ tưởng về cô ta! Anh muốn vứt tôi đi, sau đó rồi cùng cô ta cả hai cùng bay lượn ư, đúng là hoang tưởng!

Mộ Vãn Du, mày ở sau lưng hại tao, còn muốn xúi Giang Dĩ Phong phá "đứa trẻ" của tao rồi vứt ta đi? Vậy cũng đừng trách tao tàn nhẫn với mày!

Nhìn khắp xung quanh một lượt, thấy không có ai chú ý tới mình, Chân Mỹ Mỹ lặng lẽ mở cửa đi vào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro