Chương 21: Đêm tân hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Ao

 Tâm tình cô không tốt, anh làm như thế, vốn chỉ muốn dời đi sự chú ý của cô, nhưng khi cô ngượng ngùng, bên tai và toàn bộ cổ cong đều biến thành màu hồng nhạt...... Ngây thơ dụ hoặc  kia càng giống như một ngọn lửa nướng mạnh mẽ, dễ như trở bàn tay liền đốt lên ngọn lửa nội tâm khát vọng của anh!  

Anh không kiềm chế được dùng cái tay khác vòng qua, ôm cả người Mộ Vãn Du vào lòng. Nhìn bộ dạng muốn giãy giụa nhưng cũng không biết nên làm thế nào, khiến tâm tình anh thật là tốt!

"Tiểu Vãn Vãn, lần này là em yêu cầu tôi kết hôn với em, em sẽ không cho là kết hôn là con nít chạy qua mọi nhà, chỉ có hình thức mới tính thôi? Hãy là, em sợ?" Anh thu cánh tay lại, ngửi mùi hương thoang thoảng nhẹ trên người cô, cố ý kích động cô như vậy.

"Ai... Ai sợ chứ!" MỘ Vãn Du cắn một chút vào đôi môi đỏ, mạnh mẽ ngẩng đầu lên không chịu yếu thế, lại rơi vào ánh mắt cười như không cười của Thịnh Gia Đồng ——ngọn lửa nóng bỏng không chút che giấu, còn có tia nắng chiều rực rỡ ấm áp, phản chiếu bóng dáng nho nhỏ của cô, cô có thể thấy rõ vẻ ngượng ngùng và khẩn trương trên khuôn mặt mình, ngay cả lông mi cũng đang khẽ run.

Tiểu Vãn Vãn? Cách gọi này, cực kỳ giống như anh ta đang nói chuyện với... sủng vật?

"Chúng... Chúng ta lên xe trở... trở về thôi!" Nhưng mà đối mặt với Thịnh Gia Đồng vài giây, Mộ Vãn Du liền thua trận, cô rũ mi xuống, trái tim đập rộn ràng lên đưa ra lời đề nghị như vậy.

Chỉ là tìm một cái cớ, cô cho là Thịnh Gia Đồng sẽ không đồng ý, ít nhất trong mắt cô, Thịnh Gia Đồng là người đàn ông chỉ nghe theo quyết định của mình, cô không biết anh, chẳng qua chỉ biết anh ta mới có mấy ngày, làm sao biết trong con ngươi đen thâm thúy kia của anh ta đang che giấu điều gì chứ? 

Cô đột nhiên có chút hối hận, hối hận vì mình lại khinh suất liền cùng anh ta kết hôn như vậy.

Vợ chồng, hôn nhân, từng là ước mơ tha thiết nhất của cô, tình yêu của cô phải ra hoa kết trái, nhưng bây giờ, cô lại trở thành vợ của "người xa lạ"!

Mộ Vãn Du không quen che giấu tâm sự của mình, cô có chút hối hận, liền bị Thịnh Gia ĐỒng dễ như trở bàn tay nhìn thấu, anh hơi hơi híp mắt lại, khóe miệng cong lên một nụ cười tùy ý tàn bạo mà tà mị:" Được! Lên xe!"

Nhưng xe đang ở đâu? Dĩ nhiên al2 kh6ong dừng trước cửa Cục Dân Chính người đi kẻ vào, nó có hơi xa chút.

Vì vậy, Thịnh Gia Đồng khom người, ôm ngang Mộ Vãn Du lên!

"A!" Thân thể đột nhiên lơ lửng trên không, Mộ Vãn Du sợ hãi kêu to lên, vì để tránh bị ngã xuống, cô theo phản xạ tự nhiên đưa hai tay ôm lấy cổ Thịnh Gia Đồng.

Anh... Anh làm gì vậy? Mau buông tôi xuống.

Sau khi phản ứng, cô muốn nói với Thịnh Gia Đồng như thế, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của anh, cô lại có chút không dám.

Lúc anh ta không nói chuyện còn hiện lên một vẻ uy nghiêm vô hình, huống chi mặt anh giờ còn căng thẳng, trên mặt còn viết rõ:" Đừng động, yên lặng đi!"

Thịnh Gia Đồng rất nhanh ôm Mộ Vãn Du vào xe, sau đó kêu tài xế cho xe chạy.

"Chúng... Chúng ta giờ đi đâu?" Không ngừng nhìn về khung cảnh phía sau, Mộ Vãn Du có chút bất an hỏi.

"Về nhà!" Ngữ khí của người đàn ông ấy như là lẽ đương nhiên.

"Tại sao phải về nhà?" Mộ Vãn Du hỏi, sau khi hỏi câu này, cô mới nhận ra mình hỏi vấn đề này có chút ngu ngốc.

"Tại sao về nhà? Về nhà để ái ái!" Trên mặt người đàn ông ấy cong lên một nụ cười tùy ý kỳ lạ, lời lộ liễu như vậy khiến cho tài xế cũng muốn sặc một ngụm nước miếng. 

Nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Vãn Du lại mù tịt ngẩng lên:" Ái ái?" Thứ lỗi cho cô đã trong sáng hai mươi sáu năm,  cho dù biết ý của của hai chữ này, thì trong một lúc vẫn không thể phản xạ tự nhiên được.

"Chính là, nam và nữ ở một tư thế thẳng thắn, loại bỏ mọi khoảng cách với nhau!(*)" Nam nhân kiên nhẫn giải thích, sau đó lại hỏi ngược lại:" Em sẽ không cho là làm vợ chồng chỉ là đắp chăn nói chuyện phiếm với nhau thôi đấy chứ?"

(*) Ở đây ý chỉ là nam nữ hòa làm một ấy. :v 

"Tôi..." Mặt Mộ Vãn Du lần nữa đỏ tía đến tận vành tai.

Cô, làm sao mà không nghĩ đến chuyện này chứ? Nhưng loại chuyện này không phải là người yêu thân mật nhất mới có thể làm sao?  Anh ta sao có thể nói trắng ra như vậy chứ, hơn nữa ở đây còn có tài xế lão Lý nữa chứ....

Mặc dù cô coi như là "gả" cho người đàn ông này, cô chưa sẵn sàng giao cả bản thân mình cho anh ta, thời gian bọn họ biết nhau quá ít, cả hai chẳng biết gì về nhau....  nhưng nếu là yêu cầu cố chấp của anh ta, cô có thể cự tuyệt được sao?

Tưởng tượng như thế, cô bắt đầu có chút sợ hãi, lôi Thịnh Gia Đồng trở lại Cục Dân Chính phủi sạch kiêu ngạo kia.

Trái tim treo lơ lửng, cô đau khổ rối rắm.

Chờ đến khi Thịnh Gia Đồng đem cô trở về biệt thự, không phải cái nhà trước kia anh cho cô ở mà là nhà riêng của anh!

Sau khi vào cửa, cô cẩn thận ngắm nhìn bốn phía.

Bức màn vừa dày vừa nặng chắn ánh sáng, khiến cho căn phòng trở nên có chút tối, nhưng cũng đủ để thấy rõ toàn bộ cách bố trí!

Không gian rộng lớn, dưới chân là thảm hoa phục cổ, chỉ có vài món đồ dùng trong nhà lộ ra vẻ ưu nhã, có rất nhiều sách....

Cô đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn,  hoàn toàn không có cảm giác người chủ nhân là mình, ngược lại còn giống như kẻ trộm, đang rình xem mọi thứ của Thịnh Gia Đồng, để chắc chắn lấy đi vật có gái trị nào đó.

Nhưng rốt cục là muốn lấy cái gì đi chứ? Cô không biết.

Ngay lúc Mộ Vãn Du đang ngơ ngác, Thịnh Gia Đồng không biết từ khi nào đã lấy ra một bộ quần áo ngủ phụ nữ màu đỏ sẫm.

"Tiểu Vãn Vãn, hôm nay em mặc bộ này đi!" Anh cầm quần áo đưa cho cô nhưng lại quan sát người cô "Ừ, đúng là rất hợp."

Không biết là do ánh mắt của anh quá nóng bỏng hay do cô quá nhạy cảm, Mộ Vãn Du có ảo  giác mình đang bị nhìn thấu.

Tim rộn ràng nhận lấy bộ quần áo, cô liền nhấc chân chạy.

Ánh mắt Thịnh Gia Đồng hơi thâm thúy một chút, trong mắt hiện lên một tia hài hước. Bỏ chạy  liền? Vật nhỏ này... Có biết phòng tắm nằm ở chỗ nào không chứ?

Trong lòng anh thầm đếm: Một bước, hai bước, ba bước,... chín bước.

Mộ Vãn Du xoay người lại, khuôn mặt tươi cười đỏ lên như mây:" Cái đó... Thịnh tổng phòng tắm ở đâu vậy?"

"Tôi tên Thịnh Gai Đồng, Gia Đồng, ông xã, hai chọn một!"

Nghe cách Mộ Vãn Du gọi anh, Thịnh Gia Đồng nhíu mày lại, giống như "mệnh lệnh" yêu cầu cô chỉnh sửa.

"Gia..." Mộ Vãn Du há miệng ra gọi, nhưng không làm sao có thể gọi được. Dù là "Gia Đồng" hay "ông xã".

"Phòng thứ tư phía trước quẹo trái." Coi như trước tiên cô không thể gọi được, dù sao cũng phải cho cô ấy chút thời gian.

Mộ Vãn Du chạy trốn thẳng về hướng phòng tắm.

Nhìn bóng lưng của cô, nụ cười trong mắt Thịnh Gia Đồng lại càng thâm trầm...

Toàn bộ phòng cả phòng tắm, đương nhiên là rất sang trọng, nhìn thấy bồn tắm lớn sáng bóng như vậy, Mộ Vãn Du cũng muốn thoải mái mà nhảy vào nằm ngâm nước một cái, xua tan đi mệt mỏi cả ngày hôm nay... Nhưng dù sao cũng là chỗ lạ, bên ngoài còn có một nam nhân đang "chờ" cô, nên cô không dám làm vậy, cô lựa chọn tắm thôi.

Nhưng sau khi cô nhanh chóng tắm xong, lại phát hiện ra vấn đề mới—— cô không thể thay áo lót, mà đồ Thịnh Gia Đồng đưa cho cô là bộ áo ngủ, phần vải từ eo trở xuống, thậm chí còn là nửa trong suốt!

Trời ạ, anh ta không phải muốn mình mặc như vậy để tối nay đem cô... nuốt trọn vào bụng chứ!

Áo ngủ này... Đây là đồ của nữ, anh ta sao lại có đồ ngủ của nữ chứ? Chẳng lẽ là phụ nữ lúc trước anh ta lưu lại?

Đồ ngủ của người khác, cô sẽ không mặc!

—— Tìm cho mình một lý do tự cho là tốt nhất, Mộ Vãn Du cầm chiếc áo choàng tắm đã gấp lên.

Cô nhìn vào gương choàng áo choàng tắm kín mít cả cơ thể,  lại buộc nút thắt lưng áo lại, không yên tâm kiểm tra lại năm sáu lần, bọc đồ lót bên trong áo khoác lại, mới cầm chúng ôm trong tay ra khỏi phòng tắm.

Thịnh Gia Đồng ngồi trên ghế salon, một tay cầm chiếc laptop nhỏ màu bạc, còn tay kia đang thao tác nhanh gì đó...

Thấy cô đi ra, anh ngước mắt lên nhìn cô một cái. Cặp mắt hơi nheo lại chút:" Hóa ra em còn có sở thích này!"

Sở thích? 

"Sở thích gì?" Mộ Vãn Du tỏ vẻ không hiểu.

"Em lại đây!"Thịnh Gia Đồng buông laptop xuống, vẻ mặt có chút kỳ quái.

Trái tim Mộ Vãn Du không kiềm chế được nhảy dựng lên, cô cẩn thận bước dịch về phái trước hai bước.

"Tới nữa!"

Lại dịch thêm hai bước.

"Tới nữa!"

Hai bước nữa, nhưng dịch về sau nửa bước.

Nam nhân rốt cục không nhịn được nữa đứng dậy, bước lên phía trước hai bước, một tay trực tiếp vòng qua eo cô, lúc cô chưa ý thức được chuyện xảy ra, cả người đã bị theo động tác của anh ngồi lên ghế salon.

Không, là anh ta ngồi trên ghế salon, mà cô, lại ngồi trước ngực anh. 

Khuôn mặt cô như  lửa đốt,  cô nghe giọng mình run rẩy:" Máy... máy giặt ở đâu thế, quần áo tôi dơ... dơ rồi, để khỏi làm bẩn anh, tôi đi giặt cái đã!"

Cô không biết rằng, cô càng ngượng ngùng như vậy, lại sẽ càng kích thích hứng thú của đàn ông hơn.

"Tôi nói này, không ngờ em còn có cái sở thích này đấy!" Anh lần nữa lại nhắc tới sở thích, sau đó giải thích:" Em gấp không chờ nổi nữa mặc áo choàng tắm của tôi, là đang muốn dụ dỗ tôi à?"

Tầm mắt anh ta cay cay di chuyển khắp người cô, đến khi nhìn thấy hai cái nút thắt không gọi là khó coi kia.

A, trong lòng anh cười, vật nhỏ này đề phòng mình đấy cơ!

Có lẽ nếu anh quả thật muốn làm gì cô, thì cái loại chiêu trò này có thể ngăn anh được sao?!

"Tôi... Tôi không biết..." Cơ thể Mộ Vãn Du lại lần nữa cứng ngắc, cô quả thật là bị oan, cô đâu biết áo choàng tắm này là của anh ta chứ? Chỉ nghĩ rằng áo choàng tắm rộng này so với cái bộ đồ ngủ hở hang kia còn đỡ hơn chút...

"Anh nghĩ nhiều rồi, tôi không có..." 

"Không có gì? Không có muốn... loại bỏ khoảng cách?" Anh nghiêng người, cách môi của cô khoảng 1cm.

Liên quan tới loại bỏ khoảng cách, anh ta đã từng giải thích qua.

"Tôi..." 

"Từ hôm nay trở đi, em chính là vợ của Thịnh Gia Đồng tôi, liên quan đến nghĩa vụ vợ chồng, tôi muốn em hiểu rõ, được chứ?" Anh đúng là không muốn ăn cô nhanh như vậy, anh không chịu được nghĩ muốn trêu chọc cô một lúc. 

"Tôi... Tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý... " Cô nhìn về phía anh, trong mắt mang cả hốt hoảng lẫn cầu xin.

"Nhưng tôi cưới  vợ không phải chỉ để làm bình hoa."

"Cái này... Thật.. Thật xin lỗi..." Cô một trận xấu hổ.

Đúng vậy, người ta trưởng thành đẹp trai, thân phận tôn quý, nhà to sự nghiệp lớn, nếu như anh ta muốn đồ trưng bày, chỉ cần tùy ý ngoắc tay mộ cái, phụ nữ tới trước mặt anh ta  chắc chắn sẽ như cá diếc qua sông.

Có lẽ anh ta hết lần này tới lần khác lựa chọn cô, tại sao lại là cô chứ? Cô vẫn không thể hiểu rõ....

Nhưng trước mắt...

Cắn răng lại, Mộ Vãn Du chợt nhắm mắt lại!

Không phải là một trận tình ái thôi sao? Có gì phải sợ, hoàn toàn cứ coi như là cô phải làm tình với một nam nhân không tệ đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro