Chương 20: Mang cô ấy trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Ao

Ngồi trong văn phòng Tô Mễ một lúc, Chân Mỹ Mỹ liền nằm bình thường trên xe giả vờ yếu ớt, để Tô Mễ đẩy cô ta ra.

Giang Dĩ Phong không nói gì đứng chờ ở cửa.

Hắn đứng ở khúc quanh hành lang, không biết đang nói chuyện điện thoại với ai, trên mặt lại còn có nụ cười.

Chân Mỹ Mỹ liền nhìn thấy hắn, tay giấu dưới chăn của cô ta liền nhanh chóng nắm chặt lại thành quả đấm, trong lòng vừa đau vừa chát mà cũng vừa hận!

Hắn đây là ý gì? Một chút cũng không lo lắng cho cô ta? Còn cười vui vẻ như vậy? Chẳng lẽ với hắn không có đứa bé là một chuyện vui, là một chuyện giải thoát?

Vậy tiếp theo, hắn sẽ một cước đá bỏ cô ta?

Ngay lúc cô ta đang rầu rĩ suy tính, giường bệnh đã đẩy đến trước mặt Giang Dĩ Phong.

Giang Dĩ Phong lúc này mới cúp điện thoại, bước lên phía trước hỏi Tô Mễ:"  Bác sĩ, tôi chưa lập gia đình... Cô ấy, tình huống của cô ấy có tốt không? Tôi biết, đứa bé này không có,  nhưng với người lớn là có, có nặng lắm không?"

Lúc hỏi lời này, hắn không hề liếc mắt nhìn Chân Mỹ Mỹ, hơn nữa ngay cả kẻ ngu cũng nghe được, hắn không muốn nói ra chữ "vợ" này, bác sĩ còn chưa nói rõ tình huống, hắn đã kết luận là không có thai, hắn cứ như không kịp đợi cái "thai" xảy ra chuyện vậy ư? 

Oán giận và đau đớn trong mắt, Chân Mỹ Mỹ đưa tay ra nắm lấy ống tay áo Giang Dĩ Phong,  trên mặt lộ ra nụ cười đặc trưng:" Dĩ Phong, anh đang nói lời hồ đồ gì vậy, không có thai ư? Là do thân thể em suy nhược một chút, ở lại bệnh viện chăm sóc vài ngày!"

 Ánh mắt Tô Mễ quét lên người Chân Mỹ Mỹ! Người đàn bà này sao lại thay đổi chủ ý?

Chân Mỹ Mỹ vội vàng nói với Tô Mễ:" May mà nhờ có bác sĩ Tô y thuật cao siêu mới bảo vệ được đứa con của em, cảm ơn bác sĩ Tô!" Đúng vậy, cô ta thay đổi chủ ý, biểu hiện của Giang Dĩ Phong làm cho cô ta quá thất vọng, cũng khiến cho cô ta có chút sợ, cô ta sợ cô ta không có đứa trẻ làm tiền đặt cược, Giang Dĩ Phong nhân cơ hội liền bỏ cô ta lại quay đầu bỏ đi!

Người đến người đi trên hành lang này cô ta còn cố gắng nâng giọng cao lên, có lẽ Tô Mễ cũng sẽ không vạch trần cô ta.

Giang Dĩ Phong kinh ngạc mấy giây, mới miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười:" Việc này... Việc này thật là quá... quá tốt rồi!"

hắn rất nhanh trở mặt, giúp Tô Mễ đẩy giường bệnh, giống như là dùng động tác ấy để che giấu điều gì đó...

Mộ Vãn Du và Thịnh Gia Đồng lãnh giấy đăng ký kết hôn đi ra, chuông điện thoại di động vang lên. Cô cầm điện thoại trong túi áo ra. nhìn màn hình xong chân mày liền nhíu lại một chút.

Thịnh Gia Đồng đem biểu tình của cô thu vào đáy mắt, biết người gọi điện thoại tới không phải là người cô thích, liền hạ khóe miệng xuống, nhàn nhạt nói:" Nhận đi."

 Anh không biết hôm nay Mộ Vãn Du ở Giang thị gặp chuyện gì, đến nỗi với làm cô xúc động như thế rồi cùng anh đi lãnh chứng! Nhưng mà, đây chẳng phải là điều mà anh mong sao? Anh cố ý để Vãn Du đến Giang thị bàn về dự án hợp tác, chẳng phải để cô chịu kích thích nhiều một chút, rồi anh mới  nhân cơ hội tốt mà bước vào sao?

Đương nhiên, việc này bất chấp chút nguy hiểm, nhưng không quan trọng, anh đã sớm sắp xếp tay trong của mình ở Giang thị, một khi tình huống xấu đi, anh sẽ đích thân ra tay, mang Mộ Vãn Du đi!

Người con gái anh coi trọng chỉ có thể ở bên cạnh anh! Hắn có đủ kiên nhẫn và thủ đoạn để cho cô chỉ thuộc về anh!

Do dự một chút, Mộ Vãn Du nhấn nút trả lời.

"Vãn Du, tôi là Chân Mỹ Mỹ đây, có chuyện này tôi phải nói với cô."

Giọng nữ ở đầu điện thoại bên kia yếu ớt và nhu hòa giống như không hề có địch ý gì.

"Thế à? Vậy cứ nói đi!" Tiếng Mộ Vãn Du lạnh lùng, nghe không ra bất kỳ cảm xúc gì, nhưng trong lòng cô hiểu rõ, Chân Mỹ Mỹ gọi tới số điện thoại này là không có ý tốt. 

"Tôi chính là muốn nói cho cô biết, dù cho cô có là vì đố kỵ mà sinh hận đi nữa,  còn tàn nhẫn đẩy mạnh tôi xuống đất, nhưng xin lỗi nhé,   âm mưu của cô không thành rồi, đứa con của tôi vẫn còn sống rất khỏe mạnh nhé!"

Cô ta giống như gà trống đấu thắng vậy, dương dương đắc ý tuyên bố, hòng muốn cho Mộ Vãn Du đã kích nặng nề!

Mộ Vãn Du cười khẽ một tiếng, đáp lại:" Chân Mỹ Mỹ, tôi tin cô cũng từng nghe qua câu châm ngôn thế này—— thiện ác đến cuối cùng cũng có báo ứng, không phải là không có báo ứng, mà là chưa tới lúc! Cô thật sự cho là việc cô làm sẽ không có báo ứng lên người cô sao?"

Cô đối với Giang Dĩ Phong và Chân Mỹ Mỹ cố chấp, tình yêu và tình bạn, quyết định hoàn toàn cắt đứt quan hệ! 

Còn nữa, cũng chỉ dư lại người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, nhún nhường nhau ba phần, người lại phạm ta, trả lại gấp bội!

"Thôi đi,  mày cũng chỉ có thể nói một chút lời độc ác thôi, mày cho là Dĩ Phong sẽ còn tin mày sao? Anh ấy bây giờ có lẽ đang rất hồi hộp vì tao... và đứa con của tao đấy!" Chân Mỹ Mỹ còn tưởng rằng Mộ Vãn du muốn đi nói cho Giang Dĩ Phong biết chuyện cô ta tự biên tự diễn, kiểu có hơi bất an phản bác lại!

Loại đàn ông như Giang Dĩ Phong như thế, cũng sẽ không quan tâm sự thật là như thế nào,  hắn càng có khuynh hướng thích ai thì sẽ càng thích người đó, mà hắn bây giờ cũng bắt đầu chán nản cô ta...

Nghĩ tới đây, cô ta càng tức giận thêm vào mấy câu:" Tao khuyên mày tốt nhất là thừa dịp này trở về thành phố C đi, nếu như mày câu kết làm bậy với Giang Dĩ Phong, muốn phá hoại hạnh phúc sắp đến tay của tao, thì đứng sao tao không khách khí!"

"Cô có thể không khách khí với tôi thế nào đây?" Mộ Vãn Du hỏi ngược lại.

Nếu như cô nhớ không lầm, mẹ Chân Mỹ Mỹ là một người mù, cha là một tên cờ bạc, họ hàng không đáng tin! Không của cải không quyền thế, có thể đối phó với cô làm sao đây?

Chân Mỹ Mỹ nghe được ý tứ bên trong của Mộ Vãn Du, ngay cả tiếng tức giận cũng run rẩy theo:" Hừ! Mày đừng tưởng rằng tao không biết, mày vì cái thứ tình yêu buồn cười mà đã cãi nhau quyết liệt với gia đình, mà tao, lại sắp trở thành thiếu phu nhân tập đoàn Giang thị, đến lúc đó tao có thủ đoạn để đối phó với mày! Cho nên mày tự biết mình một chút đi! Thừa dịp còn sớm biến về cầu xin cha mày tha thứ đi,  vậy ít ra mày còn có ngày sống tốt... Nhưng nếu như mày cố tình cản đường tao, tao nhất định sẽ để cho mày sống, sống không bằng chết!"

Nói lời này xong, Chân Mỹ Mỹ liền cúp máy trước.

Nghe tiếng "tút tút tút" trong điện thoại phát ra, Mộ Vãn Du quay đầu, có chút nghịch ngợm nhìn về phía người đàn ông:" Thịnh tổng, thế nào? Có người muốn vợ ngài sống không bằng chết này!"

"Anh nghe thấy rồi!" tia lạnh lẽo trong con ngươi đen của Thịnh Gia Đồng nheo lại, bạn tay lại nhân cơ hội ôm cái eo thon trên người Mộ Vãn Du.

Ừ, cảm giác không tệ!

Hơi thở của người đàn ông ấy quá  mạnh mẽ, chỉ mấy chữ bình thường đơn giản như vậy, từ miệng anh nói ra, nhưng mang một luồng khí xơ xác tiêu điều lạnh như băng! Hơn nữa động tác của người đàn ông ấy, thân thể Mộ Vãn Du không khỏi cứng đờ người, không dám hô hấp mạnh.

Ai ngờ người đàn ông ấy lại đưa môi lên lỗ tai cô, thanh âm trầm thấp nói:" Bà xã đại nhân, tiếp theo có lẽ nên chuẩn bị tốt một chút, đêm động phòng hoa chúc của chúng ta?" Lời còn chưa dứt, anh đột nhiên đưa đầu lưỡi ra liếm vành tai của cô!

Hơi thở nóng rực của anh phụt lên bên tai và chiếc cổ cong của cô, còn mang theo cảm giác kích thích run rẩy khiến cho cô nháy mắt liền đầu óc trống rỗng, quên mất nên phản ứng thế nào......  

--------------------------------------

Chương sau dài quá đi mất....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro