Chương 30: thời điểm thỏa đáng làm cô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Ao

Trong phòng yên lặng, nam nhân nhiệt tình đã hừng hực khí thế, nữ nhân lại không biết nên cự tuyệt thế nào...... Một trận "chiến dịch đặc thù"  không thể bị người ngoài biết được, sắp khai hỏa!( ͡° ͜ʖ ͡°)

Đột nhiên, tiếng chuông di động dễ nghe từ trong túi của Mộ Vãn Du truyền ra.

Thanh âm này khiến cho Mộ Vãn Du cùng Thịnh Gia Đồng đồng thời sửng sốt, đầu óc hai người cũng đều nháy mắt tỉnh táo hẳn lên rất nhiều.

Mộ Vãn Du lập tức sắc mặt ửng đỏ đẩy Thịnh Gia Đồng ra.

Lúc cô đang hoảng loạn mở túi ra, lấy di động, liền thấy trên màn hình hiện lên ba chữ —— anh Quân Trạch.

Ấn xuống tiếp nghe, giọng Phó Quân Trạch từ bên kia di động kia được truyền đến: "Nha đầu chết tiệt kia, làm cái gì vậy, sao không tiếp điện thoại của anh?"

"Em...... Em vừa rồi......" Mộ Vãn Du làm sao có thể trả lời vấn đề của anh ấy, cô lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Thịnh Gia Đồng, lại  tiến vào con ngươi đen như lốc xoáy của anh, tim đập chậm nửa nhịp.

Cô nhanh chóng rũ mí mắtxuống: "Chuyện đó...... Anh Quân trạch, em vừa nãy đang bận."

"Bận? Bận là có thể không phản ứng người anh này của em à? Cái con nha đầu chết tiệt kia, đi Tang Thành lâu như thế, cũng không biết gọi điện thoại cho anh báo tin bình an, mệt anh lúc trước còn giúp em chạy trốn!" Anh giống như tức giận lên.

Mộ Vãn Du vội giải thích: "Không phải như thế đâu anh Quân Trạch, em chỉ là...... gặp phải chút tình huống, còn chưa kịp nói với anh......"

Vừa nghe lời này, giọng điệu ở đầu điện thoại bên kia quả nhiên lập tức thay đổi: "Nha đầu? Em gặp chuyện gì? Nói cho anh, có bất luận chuyện phiền toái hay khó khăngì, anh giúp em giải quyết!"

Mộ Vãn Du cái mũi tức khắc có chút chua xót.

Phó gia và Mộ gia là có quan hệ thân thiết với nhau nhiều đời, tổ tiên đều là kinh doanh, chẳng qua sau khi đến đời của Mộ Hiền Giai mới chọn làm chính trị.

Phó Quân Trạch là người thừa kế của Phó gia, là cái loại quả quyết chém giết, cuồng vọng không kềm chế được tính tình, cho nên ở  thành phố C, không ai dám can đảm trêu chọc anh.

Nhưng anh đối Mộ Vãn Du lại cực kỳ sủng nịch, có lẽ là bởi vì anh và Mộ Vãn Du là cùng nhau lớn lên, Mộ Vãn Du cũng mười phần tín nhiệm anh, mặc kệ chuyện riêng tư  lớn nhỏ gì , đều sẽ nói cho anh.

Lúc trước Mộ Vãn Du bị Giang Dĩ Phong theo đuổi, cũng muốn tìm hắn "trấn cửa ải", chỉ là khi đó, Phó gia ở nước M xảy ra vài vấn đề, anh ta phải rời nước.

Chờ anh trở về, Mộ Vãn Du đã chấp nhận Giang Dĩ Phong.

Chỉ là không biết sao, anh đặc biệt không thích Giang Dĩ Phong, thế cho nên anh và Giang Dĩ Phong chỉ có vài lần chạm mặt đều là tan rã trong không vui!

Anh từng nói qua, những thứ  em muốn, anh đều sẽ giúp em có được!

Cho nên, mặc dù anh không thích Giang Dĩ Phong, lại vẫn giúp cô đi khuyên bảo Mộ Hiền Giai, nhưng Mộ Hiền Giai trước nay tính tình là nói một không hai, ông không đồng ý con gái Mộ Vãn Du của mình và Giang Dĩ Phong ở bên nhau, nên không có bất luận chuyện gì để đáng thương lượng!

Sau đó, biết được Mộ Vãn Du muốn tới Tang Thành tìm Giang Dĩ Phong, phải gả cho Giang Dĩ Phong, Mộ Hiền Giai trong sự tức giận, liền đem cô nhốt trong nhà......

Sau nhiều ngày buồn khổ, Mộ Vãn Du xin Phó Quân Trạch giúp đỡ.

Ngày hôm sau, Phó Quân Trạch liền đem Mộ Hiền Giai mời ra ngoài, Mộ Vãn Du nhân cơ hội mua vé máy bay, bỏ nhà trốn đi......

"Anh Quân Trạch, em thật sự rất tốt, anh không cần lo lắng." Hít mũi thật sâu, Mộ Vãn Du đáp lại.

Hiện tại ngẫm lại, anh Quân Trạch chỉ sợ đã sớm nhìn thấu Giang Dĩ Phong, chẳng qua sợ cô thương tâm khổ sở, mới vẫn luôn không nói rõ với cô.

 Rốt cuộc người cô thương yêu nhất vẫn là anh Quân Trạch nha.

"Phó tổng, ngài có hội nghịthương vụ lập tức phải bắt đầu rồi."

Mộ Vãn Du nghe được tiếng  điện thoại kia, trợ lý riêng của Phó Quân Trạch nhỏ giọng nhắc nhở anh một câu.

Ngay sau đó, Phó Quân Trạch ngay lập tức nói: "Nha đầu, anh quyết định mởcông ty con ở Tang Thành, tháng sau lại đây khảo sát, em chờ anh tới tìm em!"

"Dạ!"

Buông di động, Mộ Vãn Du trên mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt ngọt ngào.

Kỳ thật, người cô không thân mới biểu hiện kiên cường bên ngoài như vậy, ở cái thành phố xa lạ này, cô thường thường sẽ cảm giác cô đơn và bất lực.

Hiện tại, Phó Quân Trạch muốn tới Tang Thành, cô rốt cuộc có...... người thân.

Mà Thịnh Gia Đồng, từ đầu đến cuối đều nhìn cô. Thấy cô hoảng loạn giải thích cho nam nhân kia, thấy cô bởi vì nam nhân kia mà tươi cười......

Lòng anh rầu rĩ, rất không thoải mái.

Anh muốn hỏi, tên đàn ông phá hỏng chuyện tốt của anh là ai? Vì cái gì có thể dễ như trở bàn tay thay đổi tâm tình của cô?

Anh cũng không tin, giữa nam và nữ sẽ có tình bạn đơn thuần, vị "anh Quân trạch" kia khẳng định là thích vật nhỏ đần đần này.

Nhưng vật nhỏ, là của anh!

Chỉ của riêng anh!

Suy nghĩ kỹ một chút, anh lời tới miệng nuốt trở về trong bụng.

Hiện tại còn không phải lúc anh  có thể tùy ý hỏi mọi chuyện của cô, anh lại nghĩ ra biện pháp, trước lừa vật nhỏ này lên giường của anh rồi lại nói......

Nhớ lại hồi ứctốt đẹp nhớ lại, Mộ Vãn Du mới phát hiện, Thịnh Gia Đồng vẫn luôn vẫn duy trì trầm mặc.

Anh không biết từ khi nào đã thoải mái dễ chịu dựa lưng trên sô pha, đôi tay giao nhau, tùy ý đặt ở trên đùi, một cây ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ, mà cặp mắt kia, nhưng vẫn nhìn chằm chằm cô, bên trong ý nghĩ tiềm tàng, khó có thể phân biệt.

Mộ Vãn Du cảm thấy sau sống lưng có chút lạnh cả người.

"Chuyện đó, anh..... nghĩ không có chuyện gì nữa, tôi liền...... Lên lầu ngủ đây!" Tha thứ cô lại một lần lựa chọn bỏ trốn, cô thật sự không có dũng khí lớn như vậy, tiếp tục cùng chung sống với anh.

"Ừm." Hắn lên tiếng.

Mộ Vãn Du nhanh chóng đứng lên, nhưng bước chân còn chưa bước ra, rồi lại nghe được anh phun ra một chữ: "Có."

Có việc?

Mộ Vãn Du héo đi vài phần, người đàn ông này liền không thể nói hết một lần được sao?

"Chuyện gì, anh nói đi." Nàng đành phải ngồi trở lại trên sô pha.

"Ngày mai, tôi có việc, tự em thu dọn đồ đạc, ngày mốt, chúng ta liền dọn về Giang gia ở."

Mộ Vãn Du sắc mặt trầm xuống: "Tôi không có đồ nào để dọn cả."

Cô càng muốn nói, tôi có thể không dọn được không? Nhưng lập tức liền cảm thấy không thích hợp lắm, cô đã là vợ anh ta, anh ta đi chỗ nào, cô tự nhiên liền phải đi chỗ đó.

Nhưng điều kiện nơi này chút nào không thể kém hơn Giang gia, anh ta  vì cái gì muốn dọn về chứ?

Rất nhanh, Mộ Vãn Du liền nhớ tới lời Thịnh Gia Đồng nói ở Giang gia, anh nói, bọn họ thiếu hắn một mạng người!

Chẳng lẽ, anh ta dọn về là vì muốn đòi bọn họ cái mạng người này? Là vì trả thù?

"Anh...... Giống như là có quan hệ với Giang gia, không tốt như vậy à?" Mộ Vãn Du thử thăm dò hỏi.

"Bọn họ hại chết mẹ của tôi, ngay ngày sinh nhật mười một tuổi, mỗi người, đều là, hung thủ!"

Thịnh Gia Đồng nói, bình tĩnh, cảm xúc  cũng không có chút nào dao động, thật giống như, anh  nói, là chuyện của người khác.

Mộ Vãn Du lại đột nhiên có nhè nhẹ đau lòng anh, tuy rằng cô cũng không biết giữa Thịnh Gia Đồng và đám người Giang Ký Nam phát sinh chuyện cụ thể gì, nhưngkhi còn nhỏ anh đã như vậy, liền mất đi tình thương của mẹ. Mà người mà làm thương tổn mẹ anh, vẫn là người thân của mình.

Đó thật là bi thương làm sao!

Khó trách tư liệu nói anh ta từ nhỏ đã ra nước ngoài học tập......

Học tập gì chứ? E rằng chỉ là trốn đi, một mình, cô độc, liếm láp miệng vết thương máu tươi rơi kia!

Nhưng anh chung quy từ một cậu bé nhu nhược trưởng thành vì điều đó thành một người đàn ông ưu tú trác tuyệt.

Lúc anh ta mây gió điềm nhiên nói về chuyện cũ, trong nội tâm lại sóng to gió lớnmênh mông  thế nào chứ?!

"Anh hôm nay giúp tôi, nhưng tôi sẽ không cảm ơn anh, tôi muốn tôi cũng có thể giúp anh, làm chút chuyện." Cô muốn an ủi anh, nhưng lại cảm thấy một người đàn ông như anh ta, không cần đồng cảm.

Cho nên, cô như là bạn bè vươn tay ra: "Thịnh Gia Đồng, chúng ta hợp tác đi!"

"Hợp tác?" Thịnh Gia Đồng mắt đen híp lại.

"Đúng vậy, hợp tác! Tuy rằng tôi cũng không biết bọn họ trước kia đều là thế nào đối với anh, nhưng là tôi chọn anh, liền tin tưởng anh! Mà tôi, từ lúc cùng Giang Dĩ Phong chia tay, cũng chỉ muốn cách xa tên đó và Chân Mỹ Mỹ càng xa càng tốt, nhưng bọn họ lại cố tình tìm tới cửa, đối ta đuổi tận giết tuyệt!

Rõ ràng, người bị phụ lòng, thương tổn là tơi, nhưng bọn họ lại bày ra một trận hết bộ dáng ủy khuất đáng thương, tới tranh thủ nhiều người đồng tình tới tổn hại tooi6, thậm chí là thanh danh người nhà của tôi?

Người giống bọn họ như vậy, anh nhượng bộ một tấc, bọn họ liền sẽ tới gần một thước, anh nhượng bộ một thước, bọn họ liền sẽ lại muốn một trượng, nhưng mà bằng cái gì? Bằng cái gì bọn họ cho người khác tạo thànhnỗi đau xót khó chữa trị, lại còn có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp như vậy?

Tôi quyết định, tôi muốn hợp tác với anh, chúng ta cùng nhau liên thủ, làm cho bọn họ ở ác gặp dữ!"

"À ~" Thịnh Gia Đồng cười khẽ một tiếng. Hỏi lại: "Em nếu đã biết tôi muốn đối phó bọn họ, chẳng lẽ sẽ không sợ tôi chỉ là lợi dụng em? Rốt cuộc, người giống nhau, đều sẽ đoánnhư thế. Lợi dụng em cùng quan hệGiang Dĩ Phong, Chân Mỹ Mỹ, đi trả đũa bọn họ, tựa hồ thật sự sẽ càng dễ dàng chút. Rốt cuộc, tôi nhìn ra được, Giang Dĩ Phong là thật sự hối hận, lòng tên đó vẫn cứ ở trên người em!"

Anh biết cô nói lời này là muốn an ủi an ủi anh, nhưng thật ra thông minh, biết anh sẽ không tiếp thu đồng cảm, nhưng mà loại phương pháp an ủi này, thật đúng là thú vị!

Cô  cực kỳ giống một con mèo cao quý ưu nhã, có điểm lười, có điểm ngoan, ôn hòa vô hại, nhưng một khi chạm vào điểm quan trọng của cô, cô liền sẽ vươn móng vuốt, đánh trảđối thủ hung hăng.

Tâm tình của anh bỗng nhiên liền trở nên sáng lên rất nhiều.

"Có thể lợi dụng được tôi, là bản lĩnh của em, tôi kiên trì chúng ta có thể chân thành hợp tác, theo như nhu cầu của nhau!"

Mộ Vãn Du ngẩng đầu, không hề lảng tránh vọng tiến trong mắt Thịnh Gia Đồng, khóe miệng cũng nâng lên một nụ cười tự tin.

"Như vậy, yêu cầu của anh, lại là cái gì chứ?"

Vật nhỏ này cười thật đẹp, anh thiếu chút nữa lại muốn kiềm chế không được.

Xem ra, định lựcnày, còn phải lại tu luyện nhiều!

Tuy nói anh không phải người tùy tiện, muốn tìm thời điểm thỏa đáng lại "nhấm nháp" kỹ cô, nhưng vạn nhất anh không nhịn xuống, đem cô mạnh mẽ đi "làm", khiến cho cô cảm giáckhông tốt, liền không thỏa đáng......

"Ai biết được? Có lẽ là muốn làm cho bọn họ mất đi thứ bọn họ nhất để ý, lại ngửa lên hoặc là nhìn bọn họ không hạnh phúc không an ổn, tôi liền sẽ thỏa mãn thì sao." Cô tùy ý nói như thế.

Nam nhân lại đặt ở trong lòng.

"Rất tốt!" Anh nói: "Nhớ kỹ lời em vừa nói! Còn có...... Tôi cần nói cho em, cá màngược dòng đi lên, đường sốngkhông có trở lại!"

Cô còn không biết chuyện anh muốn làm là cái gì, nhưng một ngày nào đó cô là sẽ biết, mà lúc ấy, cô còn có thể lộ ra nụ cười mê người như thế, nói là cô tin tưởng anh sao?

Anh không thể biết được......  

----------------------------

Cuối tuần này muội sẽ đăng tiếp hai chương.

Trong lúc edit có lẽ sẽ gặp phải sai sót, nếu có thì mọi người cứ thoải mái comment góp ý để muội chỉnh sửa ạ.

đa tạ các tỷ muội đã đọc truyện của muội edit 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro