Chương 35: Hồ ly tinh không biết xấu hổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Ao

Chương 35: Hồ ly tinh không biết xấu hổ

Chỉ nghe thấy một tiếng "Lách cách" giòn vang, Mộ Vãn Du lời nói tới miệng đã bị cắt ngang.

Tầm mắt mọi người, đều không hẹn không cùng nhau quay đầu hướng về phía nơi phát ra âm thanh.

Là Chân Mỹ Mỹ đập nát trước mặt cô chiếc chén sứ tốt nhất, canh trong chén rơi lên thân cô ta, khiến cho cô ta thoạt nhìn có chút chật vật.

Cô ta dùng tay ôm bụng, sắc mặt hết sức tái nhợt, trên trán còn toát ra vài giọt mồ hôi lớn......

"Mẹ, con...... bụng con đau...... Đau quá......" Cô ta cắn răng, mặt mày nhăn thành một cái tiêu chuẩn "Xuyên" tự, như là ở chịu đựng cực đại thống khổ.

"Mỹ mỹ, con xảy ra chuyện gì? Sắc mặt sao tái nhợt như thế? Bụng đau? Nên không phải là, động thai chứ?" Tôn đình tức khắc thần kinh căng thẳng.

"Con...... Con không biết......" Chân Mỹ Mỹ dùng sức nghẹn ra vài giọt nước mắt đáng thương: "Chỉ là thật sự...... Đau quá!"

Cô ta làm như thế, đơn giản là muốn đemsự chú ý mọi người đều dồn về chỗ cô ta, làm cho bọn họ ai cũng không có tâm tư lại đi quản Mộ Vãn Du, cũng đồng thời khiến Mộ Vãn Du không có cơ hội nói ra cô cha mẹ là làm nghề gì!

Thấy Chân Mỹ Mỹ đau như là sắp chết rồi, Mộ Vãn Du trong mắt hiện lên một tia ai cũng không nhận thấy được.

Cô hỏi: "Có phải cảm giác trên bụng từng đợt quặn đau? Miệng khô? Choáng váng đầu? Ghê tởm muốn ói? Thân thể rét run?"

"Hả?" Chân Mỹ Mỹ sửng sốt một chút, ngay sau đó liền đau hô: "Đúng vậy, đúng...... Tôi có chút lạnh, tôi đau quá...... A......"

Mộ Vãn Du khóe miệng nhếch một chút, trong lòng đã rõ, Chân Mỹ Mỹ lại đang diễn kịch!

Cô nói cái này căn bản là không phải dấu hiệutriệu chứng trước khi sinh non (cũng chính là động thai ), mà là dấu hiệu ngộ độc thức ăn, nếu Chân Mỹ Mỹ thật sự có dấu hiệu triệu chứng sinh non, hẳn là dưới bụng đau đớn mà không phải trên bụng, cũng sẽ không mắc ói và miệng khô......

Chỉ là Chân Mỹ Mỹ vì cái gì muốn diễn một màn như thế?

Chẳng lẽ......

Chân Mỹ Mỹ là sợ cô không thành nói ra thân phận cha mẹ cô?

Là sợ bởi vì thân phận thị trưởng thiên kim của cô khiến cho người của Giang gia nhìn cô ta với con mắt khác? Hay là...... Còn ẩn tình khác mà cô còn chưa biết?

"Không được, Mỹ Mỹ đau kịch liệt như thế, chỉ sợ là động thai thật! Nhanh nhanh, đưa con bé đến bệnh viện đi!" Giang Ký Nam cũng có chút hoảng loạn. Ông là biết đàn bà mang thai là có bao nhiêu nguy hiểm, Tôn Đình chẳng qua là vợ thứ hai của ông ta, mà người vợ đầu tiên của ông chính là đứa con lên bàn mổ, kết quả mẹ con hai người, đều không thể sống mà đi ra phòng giải phẫu!

Tôn Đình cũng đã nói với ông, Chân Mỹ Mỹ là thiên kim thị trưởng thành phố C , nếu con bé mất đi tính mạng ở Giang gia, Giang gia khẳng định là khó thoát trách nhiệm, huống chi trong bụng Chân Mỹ Mỹ vẫn là cháu trai của ông ta!

"Lại xảy ra chuyện gì?" Giang Dĩ Phong từ trên lầu đi xuống, thấy người một nhà đều vây quanh Chân Mỹ Mỹ, bộ dáng hoảng loạn, liền có chút không kiên nhẫn.

Mà khi tầm mắt hắn, đầu đến đoan đoan chính chính ngồi ở bàn ăn trước mộ vãn du trên người khi, cặp kia nguyên bản còn buồn ngủ mắt, lại đột nhiên gian liền sáng rất nhiều.

Ở trên đời này, luôn có như vậy vài người, phải chờ tới lúc mất đi, mới bắt đầu quý trọng.

Giang Dĩ Phong chính là người như vậy, từ trước, hắn chỉ lo chính mình sung sướng tiêu sái, cho rằng vô luận như thế nào, mộ vãn du đều sẽ đứng ở tại chỗ chờ hắn, lại là đến bây giờ mới biết được, nàng cũng là sẽ xoay người tránh ra.

Một khi rời đi, sẽ không bao giờ nữa sẽ quay đầu lại.

Nếu trên đời này có thuốc hối hận, hắn khẳng định sẽ không tiếc hết thảy mua để uống, bởi vì hắn càng ngày càng rõ, Mộ Vãn Du mới là người hắn thật lòng yêu sâu đậm.

Cho nên, mặc dù ngày hôm qua Mộ Vãn Du đã trực tiếp chế nhạo hắn như vậy, hắn vẫn như cũ vô pháp đem tầm mắt dán trên người cô.

"Dĩ Phong, con còn xử ở nơi đó làm cái gì? Ngươi không có nghe được, mỹ mỹ đều đau đến như thế lợi hại sao? Còn không mau lại đây!" Tôn đình quay đầu, nhìn thấy biểu hiện Giang Dĩ Phong, tức khắc có chút phát hỏa.

Giờ là lcu1 nào rồi mà nó còn nhìn cái thứ hồ ly tinh đáng chết kia!

" Dĩ Phong, mau đưa Mỹ Mỹ đi bệnh viện, trong bụng Mỹ Mỹ mang chính là con của con, nếu Mỹ Mỹ và đứa bé xảy ra sơ sẩy gì, ba không tha cho con!"

Giang Ký Nam cũng theo nhắc nhở Giang Dĩ Phong một câu.

Giang Ký Nam đương nhiên cũng chú ý tới tầm mắt thằng con nhà mình rơi vào chỗ nào, cũng thấy quyến luyến trong mắt thằng con ông đối với Mộ Vãn Du, chuyện này ít nhiều cũng làm ông có chút khó hiểu.

Tôn Đình cùng Chân Mỹ Mỹ không phải đã nói là bởi vì phẩm hạnh Mộ Vãn Du không tốt lại không thể sinh con nên con ông mới chia tay con bé, tiện đà lựa chọn Chân Mỹ Mỹ sao? Nhưng sau khi ông cùng Mộ Vãn Du tiếp xúc, lại phát hiện Mộ Vãn Du mọi mặt đều rất xuất sắc!

Con bé khiêm tốn có lễ, con bé dịu dàng hào phóng, con bé không kiêu ngạo không xu nịnh......

Nếu chỉ nhìn mỗi Chân Mỹ Mỹ thôi, đứa nhỏ này trừ bỏ tùy hứng yếu đuối chút, còn lại coi như cũng không tệ.

Mà khi con bé cùng Mộ Vãn Du đứng gần nhau, hai vẻ hoàn toàn khác nhau! Dù có mặc quần áo cao cấp đẹp bao nhiêu, trang điểm tinh xảo đến đâu, mang trang sức quý giá, cũng còn lâu mới  có được khí chất cao quý ưu nhã thong dong.của Mộ Vãn Du trang điểm nhẹ này. 

Mộ Vãn Du, thật sự giống theo như lời bọn họ như vậy, lànha đầu sinh ra ở xóm nghèo sao?

Không giống......

Cho nên, thằng con này đây là hối hận sao?

Đã trễ......

Mặc kệ nói thế nào, Chân Mỹ Mỹ trong bụng đã có thai, huống hồ thân phậnChân Mỹ Mỹ còn bày ra đó, nếu mẹ con bọn họ thật sự xảy ra chuyện gì, có thể gặp phiền toái!

"Dĩ Phong, em thật sự...... Thật sự rất đau, mau đưa em đi...... Bệnh viện!" Chân Mỹ Mỹ sắc mặt tái nhợt, cũng suy yếu vô cùng kêu to Giang Dĩ Phong một tiếng.

Tâm tư hắn không ở trên người cô ta, cô ta đương nhiên là biết.

Nhưng mà làm trò trước mặt nhiều người như thế, hắn liền không thể thu liễm lại chút chút sao?

Tuy rằng cô ta đối hắn cảm tình không có sâu nặng như Mộ Vãn Du lúc trước như vậy, nhưng ít nhiều gì cô ta vì hắn trả giá mà? Thậm chí không tiếc đưa tấm thân trong sạch của mình.

Nhưng chẳng lẽ sung sướng qua đi, mới mẻ kính nhi không có, hắn không lưu một tia quyến luyến sao?

Hắn không biết, nữ nhân mang thai, chính là ở cùng Diêm Vương thi chạy, chạy thắng, mới có thể được đến một sinh mệnh mới, chạy thua trận, liền sẽ liền đem tính mạng ra?

Hắn liền như thế không quan tâm cô ta cùng mạng của "đứa bé"?!

Cô ta đột nhiên cũng bắt đầu có chút hối hận, không biết mình lúc trước lựa chọn là đúng hay là sai.

Nhưng cô ta đã đem hết thảy đều đưa lên người Giang Dĩ Phong, còn có thể có đường sống quay đầu lại sao?

"Dĩ Phong, mang con đi bệnh viện kiểm tra xem, đừng thật sự xảy ra ra tính mạng!" Giang lão gia tử cũng lên tiếng.

Giang Dĩ Phong rốt cuộc lưu luyến thu hồi tầm mắtmình, không sai, tự mình lăn lộn, cũng không thể coi thường sinh mệnh.

Hắn bước vài bước đi đếntrước mặt Chân Mỹ Mỹ, bế ngang cô ta lên hướng ra ngoài cửa đi.

Hắn vẫn luôn nhíu chặt mày, nhưng không phải bởi vì có bao nhiêu khẩn trương Chân Mỹ Mỹ cùng "đứa bé"trong bụng của cô ta.

Mà là, ở nữ nhânphiền chán này lại tự kiếm chuyện cho hắn!

Cấp tốc chạy trên xe, Tôn Đình ôm Chân Mỹ Mỹ, nhìn thấy bộ dángcô ta cực kỳ khó chịu, lại nghe được cô ta hô một tiếng đoản một tiếng đau, giống như là kiến bò trên chảo nóng, liền nhịn không được một lần lại một lần thúc giục Giang Dĩ Phong.

"Dĩ Phong, con chạy nhanh lên được không, con không nghe thấy, Mỹ Mỹ có bao nhiêu thống khổ sao?"

"Dĩ Phong, nhanh lên nhanh lên, đây chính là chuyện mạng người quan trọng đấy!"

"Dĩ Phong, con liền không thể lái nhanh một chút sao? Mỹ Mỹ cùng đứa bé nếu ra chuyện gì, mẹ xem con muốn phải làm sao bây giờ!"

"Dĩ Phong......"

Rốt cuộc, nam nhân tràn ngập lửa giận  rống lên một tiếng: "Mẹ, ta đã chạy nhanh nhất rồi đó!"

Bởi vì đã tới hai lần, Giang Dĩ Phong ngựa quen đường cũ liền đem Chân Mỹ Mỹ đưa đến bệnh viện của Tô Mễ, nhìn Chân Mỹ Mỹ bị đẩy mạnh vào phòng cấp cứu, lại nhìn cửa phòng cấp cứu bị đóng lại.

Giang Dĩ Phong xoay người liền đi.

"Con đứng lại! Con đây là làm cái gì chứ?" Tôn Đình lập tức quát lớn hắn, trên mặt biểu tình cũng thay đổi rất khó nhìn: "Con không phải  muốn nói với mẹ, con còn muốn trở về tìm cái thứ hồ ly tinh hả?!"

"Mẹ, mẹ sao lại nói chuyện như thế khó nghe chứ? Vãn Du cô ấy...... Cô ấy sao liền thành......" Giang Dĩ Phong muốn vì Mộ Vãn Du bào chữa hai câu.

Tôn Đình nổi giận đùng đùng đánh gãy lỡi hắn, vô cùng đau đớn nói: "Dĩ Phong, con đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ con liền một chút đều không lo lắng Mỹ Mỹ và đứa bé sao? Đó chính là con ruột của con đó! Mẹ xem con, chính là trúng độc của thứ hồ ly tinh, con vẫnnhân lúc còn sớm tỉnh táo lại đi! Thật là quá làm ta,thất vọng rồi!"

Tôn Đình buổi nói chuyện, làm Giang Dĩ Phong đứng ở tại chỗ, hắn khóe miệng gợi lên một mạt chua xót tự giễu, không sai, hắn chính là trúng độc của Mộ Vãn Du, hắn chính là muốn trở về tìm Mộ Vãn Du, hắn chính là muốn từng giờ từng phút đều nhìn Mộ Vãn Du.

Đó vốn nên là cô gái của hắn!

Cô sẽ tự mình chuẩn bị cho hắn đồ ăn mỹ vị;

Cô sẽ vì mua cho hắn một phần quà sinh nhật, giữa mưa to, chạy khắp thành phố;

Cô sẽ ở cạnh hắn lúc sinh bệnh, chăm sóc chu đáo cho hắn;

Cô sẽ bởi vì hắn bị thương một chút, liền khóc đỏ mắt;

Cô sẽ ở lúc hắn cao hứng, không kiêng dè hình tượng cười cùng hắn;

Cô còn sẽ ở cạnh hắn lúc khổ sở, hào khí vạn trượng nói muốn cho hắn mượn bờ vai để dựa, nói cô cũng có thể che chở hắn......

Cô đã từng xem hắn là cả thế giới của cô, nhưng hắn lại đối với cô làm chuyện tàn nhẫnnhư vậy, còn vô tình vứt bỏ cô!

Hắn rốt cuộc đánh mất cô gái của hắn, rốt cuộc không tìm trở lại được......

Hắn thật sự rất hối hận, thật là khó chịu, rất đau khổ!

Mà cái chỗ làm người khác hít thở không thông này, hắn thật là một khắc đều không muốn đợi lâu!!!

Nhìn thấy Giang Dĩ Phong khóe miệng một mạt  tự giễu kia, Tôn Đình mặt hoàn toàn trầm xuống, bà bất quá là thử hỏi một câu, nhưng không nghĩ tới thế nhưng thật sự đoán trúng tâm tình Giang Dĩ Phong.

Thứ không tiền đồ này!

Bà chỗ nào còn có thể nhịn được?

Đối với Giang Dĩ Phongchính là đùng đùng một trận quở trách: "Dĩ Phong, con thế nhưng thật là  muốn trở về tìm cái hồ ly tinh kia, con có phải hay không đầu óc bị hỏng rồi?  Hồ ly tinh kia, có rốt cuộc có cái gì tốt, chẳng qua chính là ỷ vào trời sinh một bộ dạng hồ mị tử, câu ba đáp bốn! Mà con lại phải vì loại đàn bà không biết xấu hổ này, từ bỏ thiên kim thị trưởng Chân Mỹ Mỹ này? Con quả thực quá hồ đồ......"

"Mẹ, con không đồng ý mẹ nói Vãn Dunhư vậy, cô ấy không phải loại nữ nhân như mẹ nói, cô ấy  không phải!" Giang Dĩ Phong rốt cuộc nhịn không được, ướng về Tôn Đình rống giận một câu.

Mắt hắn trừng tròn tròn, đôi tay nắm thành quyền, niết vang lên tiếng xương, rất giống một đầu thú dữ tợn......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro