Chương 5: Đem bán sổ hộ khẩu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Ao

"Hả?" Đầu óc Mộ Vãn Du nhất thời quay cuồng, cô... không nghe lầm đấy chứ? Cô cho là người đàn ông này đang giúp cô, nhưng chẳng qua anh ta chỉ là đang chạy xe khách kiếm tiền thôi?

 Nhưng mà, có ai lại đi kêu tài xế xe siêu xe đón khách kiếm tiền à? Hơn nữa còn mang cô đến chỗ sang trọng thế này ăn cơm, nói chung chắc không phải là vì ăn cơm xong anh ta có thể bắt lại chụp đi đấy chứ?

Nhìn bộ dáng hoảng hốt của Mộ Vãn Du, tâm tình trong lòng của người đàn ông đó bỗng tốt hơn, anh đưa tay cầm giấy tính tiền người phục vụ mới đưa khi nãy, đưa cho Mộ Vãn Du:" Em đi thanh toán trước khi dùng cơm đi, tôi nhìn một chút, không tính là đắt, tổng cộng là ba vạn tám ngàn chín trăm sáu mươi đồng." 

"Cái gì? Ba vạn... " Mộ Vãn Du trợn tròn mắt.

Đây nếu là thường ngày, hơn ba vạn cô có thể hoàn toàn trả được, nhưng lúc này là cô bỏ nhà ra đi, thẻ ngân hàng chắc chắn đã bị cha đóng băng, mà tiền mặt trên người cô chưa tới hai ngàn đồng.

Nghĩ như vậy, cô liền xấu hổ đỏ mặt, cực kỳ ngượng ngùng nhìn về phía người đàn ông đó:" Thật... Thật xin lỗi, tôi không có... không có nhiều tiền như vậy, tôi... chỉ có không tới hai ngàn đồng, anh... anh có thể cho tôi mượn trước một ít tiền, tôi đưa thể căn cước này cho anh, anh cho tôi số điện thoại, chờ lúc tôi làm việc kiếm được tiền lập tức sẽ liên lạc với anh, trả cả tiền tôi mượn anh và tiền xe được không?"

 Anh ta cũng đã nói vậy, cô dĩ nhiên là không thể quỵt nợ, có thể tình huống trước mắt cô, đúng là khiến cô muốn tìm cái lỗ để chui xuống  mà!

Cô cũng đã nghĩ tới nhiều biện pháp, nhưng cũng chỉ có cái này.

Đúng là quá xấu hổ mà....

Cô không dám nhìn thẳng vào anh, lặng lẽ liếc anh một cái, lại nhanh chóng rũ mí mắt xuống.

Người đàn ông ngồi ở chỗ đó giống như một pho tượng, vững vàng, trên mặt không có chút biểu cảm dư thừa.

Lòng cô càng thấp thỏm...

Trầm mặc một hồi, anh ta mới nhìn về phía Mộ Vãn Du, anh đương nhiên biết cô không có nhiều tiền, nếu không cô cũng sẽ chẳng dầm mưa đón xe, sau lưng cô thế nhưng là quán rượu lớn năm sao đấy, anh đoán cô lúc ấy nhất định là muốn tìm một nơi kinh tế có lợi chút để ở...

Nhưng anh cố ý làm mặt lạnh, giọng nghiêm túc nói:" Dĩ nhiên là không được! Tôi muốn thẻ căn cước của em làm gì?" Anh hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp:" Không có thẻ căn cước, ai cho em làm việc? Không có công việc, không có tiền, em lấy gì trả tôi?"

  "Tôi......" Mộ Vãn Du nghẹn họng, quả thật, người đàn ông này nói rất có lý.  

  "Vậy......" Cô càng thêm tay chân luống cuống, thậm chí cả khuôn mặt còn nóng bừng lên.  

"Ngoài thẻ căn cước ra, cô còn có gì nữa?" Người đàn ông ấy lại hỏi. Anh thực ra đang mong chờ xem cô sẽ nói cái gì?

"Sổ hộ khẩu!" Mộ Vãn Du bật thốt lên.

Vừa dứt lời, cô lại lúng túng cúi đầu xuống, đưa sổ hộ khẩu và thẻ căn cước giống như cũng không khác nhau mấy.

Bất ngờ là, người đàn ông nghe được câu trả lời này, nhưng lần nữa lại nhếch mép cười:" Hử? Sổ hộ khẩu? Thứ này ngược lại là thứ tốt đấy..."  Cái vật này mà em cũng dám nói ra? Vật nhỏ này, đúng là cực kỳ thú vị!

Thân thể anh ngồi ngay ngắn:" Được! Vậy sổ hộ khẩu đi! Tôi đồng ý cho em mượn tiền, nhưng mà tôi không thích thế chấp sổ hộ khẩu, chỉ nhận mua bán!"

"Mua bán?" Mộ Vãn Du càng thêm khó hiểu, đời này thứ có thể mua được đúng là rất nhiều,  nhưng còn có cả vụ bán sổ hộ khẩu nữa à?

"Đúng! Mua bán!" Người đàn ông giải thích:" Em đem sổ hộ khẩu bán cho tôi, cho phép tôi có thể dùng nó làm bất cứ chuyện gì tôi muốn... Dĩ nhiên tôi có thể cam đoan không làm những chuyện phạm pháp hoặc trái đạo đức."  

"Vậy..." Mộ Vãn Du có hơi do dự, cô quả thực không biết vì sao người đàn ông này lại có hứng thú với sổ hộ khẩu của cô, dẫu sao anh ta cũng là người xa lạ ngay cả tên cũng chẳng biết, thậm chí có thể nói là lòng hại người không thể có, phòng lòng người có thể có thể không... Có lẽ, nếu như cô không chịu "bán" sổ hộ khẩu, thế thì làm sao cô trả tiền được cho Hương Di Viên này chứ?

Cắn răng, cô vừa gật đầu nói"Được!" , liền lấy sổ hộ khẩu trong túi xách đưa trước mặt người đàn ông.

 Người đàn ông đưa ra 1 ngón tay, tùy ý lật một cái. khi anh vừa nhìn thấy tên chủ hộ, trong mắt hiện lên một tia sắc bén không ai nhận ra...

Sau đó, anh cầm sổ hộ khẩu của Mộ Vãn Du lên, bỏ vào túi bên trong âu phục, khóe miệng lần nữa nhếch lên, lộ ra ý cười sâu xa:" Giờ chúng ta đi thôi!"

"Đi? Đi đâu?" Mộ Vãn Du đột nhiên liền có chút bất an, cô cảm giác người đàn ông này có chút... tà mị?

Người đàn ông nói ra từng chữ:" Đi sử dụng quyền lợi của tôi!"

Mộ Vãn Du vô luận thế nào cũng không nghĩ ra, người đàn ông này lại đem cô tới cục dân chính.

Khi cô nhìn qua tấm cửa kính xe thấy mấy chữ to trên tấm biển lớn, hiển hách bắt mắt kia" Nơi đăng ký kết hôn Cục dân chính Tang Thành", miệng của cô há to tới mức có thể nhét được một quả trứng gà đã luộc chín!

"Chúng ta tại sao lại tới chỗ này?" Cô hỏi anh ta ra tiếng.

"Kết hôn." Người đàn ông đáp lời ít ý nhiều.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro