Chương 7: Đây chỉ là lớp vỏ ngoài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Ao

"Em tức giận? Tức giận không liên quan, cũng đừngbóp hưđiện thoại tôi." Giọng dễ nghe của người đàn ông vang lên:" Điện thoại này của tôi là bản sản xuất cố định, sáu con số."

Mộ Vãn Du cả kinh, vội vàng đem điện thoại nhét trả về cho chủ của nó.

Nam nhân đó còn nói:" Bây giờ, cô có thể cân nhắc chuyện kết hôn với tôi được rồi chứ? Điều kiện của tôi cũng không tệ, có nhà, có xe, còn có nhan sắc." 

Anh đột nhiên nghiêng người tới, gần như là dán vào lỗ tai của Mộ Vãn Du, thấp giọng nói:" Dĩ nhiên, nếu như em còn có yêu thích khác, tôi chỉ có ban đêm... tôi cũng có thể hoàn toàn thỏa mãn em..." 

Mặt Mộ Vãn Du lại lần nữa đỏ lên, cô nghiêng mặt về phía cửa xe,  cố gắng hết sức bình tĩnh:" Cho nên, anh chở tôi đi ăn cơm, chỉ là lớp vỏ bọc dự tính bên ngoài, mà tôi lại không có chút ngu nào chui vào?"

Nam nhân sửng sốt một chút, nói tiếp:" Em cũng có thể nghĩ vậy, nhưng tôi không có ép em, hết thảy đều là do em tự chọn, nhưng mà, nếu như em đổi ý..."

Thực tế, anh hứng thú với cô không phải từ lúc ở sân bay, mà là vào sáng sớm trên máy bay.

Vì hơi có chút hoài niệm người và chuyện nghi ngờ mãi không thể quên, lần này trở về Tang Thành, anh lựa chọn khoang phổ thông, lại đúng lúc ngồi cạnh chỗ của Mộ Vãn Du.

Coi như ước chừng điều kiện bên ngoài của anh, cũng đủ khiến người khác chú ý, lúc ấy trong cabin có rất nhiều cô gái lén lấy điện thoại chụp lén cô... Nhưng mà anh gần trong gang tấc thế mà Mộ Vãn Du lại làm như không thấy anh?!

Vài giờ bay, đầu của Mộ Vãn Du thậm chí một chút cũng không thèm nhìn về phía anh, vẻ mặt của cô khi mơ rất hạnh phúc, ngay cả lcu1 nhắm mắt ngủ khóe miệng cũng là nụ cười vui vẻ...

Anh đã gặp qua rất nhiều nữ nhân, có thể có nụ cười thuần khiết như vậy, Mộ Vãn Du cũng có thể coi là người thứ hai, mà người đầu tiên chính là mẹ anh.

Cô ấy hiển nhiên là đi gặp người yêu của mình, mà anh, lại có chút ghen tỵ với người yêu của cô.

Là tên đàn ông ưu tú thế nào, mới có thể có được một cô gái trong sáng tốt đẹp thế này chứ?

Sau khi xuống máy bay, anh bị ma xui quỷ khiến đi theo Mộ Vãn Du. Anh nhìn cô đứng tự sướng trước biển báo thành phố, vui vẻ giúp một ông lão bị què chân qua ngã tư đường, vui vẻ qua lại các cửa tiệm mỹ phẩm...

Từ đường này đến con đường khác, tâm tình anh vốn như khói mù giờ đây lại sáng hơn rất nhiều, nhưng ngay lúc anh sắp rời đi, anh đột nhiên thấy khuôn mặt cô bỗng sáng lên, đuổi theo một chiếc xe.

 Chiếc xe này vừa khéo lái qua trước xe anh,  anh đúng lúc nhìn thấy người phụ nữ yêu mị bên ghế phó lái không an phận đưa tay dò vào bên trong y phục của người đàn ông... Trên cổ tên đàn ông cũng có in một dấu son môi đỏ tươi...

Anh vừa vặn biết được người đàn ông lái xe—— Giang Dĩ Phong, quen không thể quen hơn.

Mà cô còn không biết trên chiếc xe ấy sắp phát sinh chuyện gì, cô cao hứng chạy nhanh, động tác không mất đi khí chất ưu nhã,  tràn đầy sức sống thanh xuân, cô hưng phấn vẫy tay, nụ cười càng ngày càng rực rỡ, mái tóc đuôi ngựa dài phất bay trong gió bình thường nhất,   nhưng vẫn cao hơn mức đẹp.

Anh chưa từng thấy qua người con gái nào có thể thay đổi khuôn mặt động lòng người như vậy!

Anh bỗng nhiên có chút đau lòng cho cô, tiếp đó, anh có một ý nghĩ kiên định—— hoa sen không nhất định phải lớn lên giữa phù sa, Giang Dĩ Phong không xứng với em!

Anh quyết định, nhưng lúc đầu anh không biết phải thực hiện nó thế nào, cho đến khi mọi chuyện xảy ra y như dự đoán của anh, cho đến lcu1 cô mất đi nụ cười mà tất cả sức sống,đau khổ dưới mưa to gió lớn như vậy, cho đến lcu1 cô cả người chật vật theo anh đi vào Hương Di Viên,khước từ cơm nước đã xong xuôi ưu nhã, cho đến khi cô cực kỳ lúng túng và cực kỳ đáng yêu nói cô ngoài thẻ căn cước còn có sổ hộ khẩu!

Anh muốn biết anh rốt cục phải làm gì!

 Anh chắc chắn anh coi trọng cô gái này, mà người con gái anh coi trọng, chỉ có thể ở bên cạnh anh! Trừ anh, không ai cũng không được khi dễ cô!

Mà những kẻ kia, đã khắc một vết thương lên trái tim của cô, dù sao cũng phải bỏ ra một cái giá thê thảm mới phải....

Thấy Mộ Vãn Du vẫn có chút do dự, người đàn ông biết mình có chút nóng lòng đòi hỏi.

"Hôn lễ của Giang Dĩ Phong và Chân Mỹ Mỹ là vào hai tháng sau, tôi cho em một tháng xem xét, mà em, trước tiên ở lại công ty tôi làm công cho tôi một tháng, tiền mặt trên người đưa tôi cũng được, thế nào?" Nếu không lấy hết tiền trên người cô, lỡ như cô chạy trốn thì sao? Tang Thành lớn như vậy, người ẩn trốn rất là dễ dàng, anh cũng không muốn lãng phí thời gian tìm cô.

"Tại sao phải là ba ngàn tệ!" Biết rõ mình yếu thế tranh luận cũng không có khả năng thắng, Mộ Vãn Du vẫn hỏi ngược lại một câu.

"Bởi vì đây là xe riêng của tôi!" Nam nhân cười, là một nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời vậy, rất thuần khiết, rất mê hoặc lòng người. 

Mộ Vãn Du trong nháy mắt cũng bị say đắm...

Cô ngây ngô sững sờ gật đầu:" Được."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro