Chương 8: Cầm mấy trăm triệu cho cô luyện tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Ao

Một tuần sau, Mộ Vãn Du một thân một mình đi tới Tân Giang đường số 888, hàng chữ màu vàng kim to bên ngoài tòa cao ốc cao đến 29 tầng được ghi "Tập đoàn Giang thị", ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu vào rực rỡ chói lóa.

Nếu là lúc trước, Mộ Vãn Du có thể sẽ thấy cao ốc này có mấy phần khí phái, nhưng sau khi cô vào tập đoàn Thịnh thế làm việc, cô một chút cũng không thấy "Giang thị" có gì giỏi. 

Người đàn ông Thịnh Gia Đồng, tay trắng dựng nghiệp, anh sáng lập ra trụ sở chính "Thịnh thế" ở Kinh Thành, mà "Chi nhánh công ty tập đoàn Thịnh Thế ở Tang Thành"từ hai năm trước chỉ mới vừa đặt chân tới Tang Thành, liền mạnh bạo đặt bút tích xuống đoạn đường tốt nhất của Tang Thành, một miếng đất đẹp nhất trong môi trường tệ, không tới một năm, Thịnh thế liền cho xây dựng ở đây nhóm biệt thự  cao cấp, lúc ấy cũng có rất nhiều người bàn luận về giá khởi bán biệt thự, nhưng không nghĩ tới Thịnh thế lại không định bán, mà để giữ lại làm việc và ký túc xá cho nhân viên sử dụng.

Một cái tên vĩ đại như thế, chủ tịch kiêm tổng tài CEO Thịnh Gia Đồng, sau một đêm liền trở thành tin tức lớn của các tòa soạn tranh nhau đưa tin về danh nhân.

Tang Thành lại lòi ra một nhân vật lớn như thế, bảng xếp hạng phú hào hạng nhất của Giang thị đứng ngồi không yên, nhưng mặc cho  Giang thị đã cử người tai mắt đến ngầm thăm dò mời hẹn nhiều lần, Thịnh Gia Đồng hoàn toàn không ra mặt.

Bốn tháng trước, "Thịnh thế' lần nữa đánh bại "Giang thị" trong buổi hội nghị, dùng hai trăm triệu dành quyền xây lại khu Thành Nam cũ.

Mộ Vãn Du chính là đại diện cho tập đoàn Thịnh Thế lần này tới Giang thị là để nói chuyện hợp tác. Mà hạng mục hợp tác chính là xây lại khu Thành Nam cũ.

Lúc bị Thịnh Gia Đồng cử đi làm cái chuyện xui xẻo này, Mộ Vãn Du vừa kháng cự vừa thấy kỳ quái.

Nguyên nhân kháng cự dĩ nhiên là vì Giang Dĩ Phong, cô không phải là người thích dài dòng. Nếu đã "bái bai!" với Giang Dĩ Phong rồi, cô cũng muốn xa cách lạnh nhạt cự tuyệt gặp mặt hắn! Nhưng nếu tiếp nhận dự án hợp tác của Thịnh Thế và Giang thị, khó tránh khỏi một lần hay nhiều lần sẽ gặp mặt Giang Dĩ Phong.

 Cảm thấy kỳ quái chính là Thịnh thế rõ ràng hoàn toàn có năng lực một mình làm hạng mục này, nhưng tại sao còn muốn chia một chén canh cho Giang thị chứ?

Nhưng Thịnh Gia Đồng lại không giải thích bất kỳ điều gì cho cô, chỉ để cho thư ký ném hạng mục này cho cô, đồng thời kêu thư ký chuyển lời cho cô, đại ý nói là: Cứ xem như là đi luyện tay chút, hạng mục này không phải là em không thể làm được, làm hỏng cũng không sao, nhưng nếu không làm, tổn thất mấy trăm triệu tính lên đầu em.

Mà cái tên Thịnh Gia Đồng đó, không biết đã làm gì mà cả tuần không thấy bóng dáng anh ta đâu cả.

Mộ Vãn Du ngày càng có một cảm giác nguy hiểm "thỏ rơi vào miệng chó sói", nhưng mà chuyện đã tới nước này, cô chỉ có thể làm theo ý của Thịnh Gia Đồng, cho dù anh ta không quan tâm phải lỗ vốn mấy trăm triệu đi nữa, cô cũng không muốn làm mất tiền!

Nếu làm, dĩ nhiên là phải dốc toàn lực làm tốt hơn.

Chỉ như vậy, sau mấy ngày quen thuộc hạng mục, cô chính thức hẹn trước với tổng giám đốc bộ phận địa sản,  cũng hẹn thời gian đến tập đoàn Giang thị.

Hít một hơi thật sâu, Mộ Vãn Du cất bước đi vào tập đoàn Giang thị, cô nói thầm trong lòng:" Ngàn vạn lần đừng gặp người không muốn gặp"! Bất kể nói thế nào đi nữa, cô cũng vì tình yêu quá sâu đậm và tình bạn mà phải trả giá, làm sao có thể buông bỏ nhanh được vậy chứ.

Có thể có lúc càng không muốn gặp, hết lần này tới lần khác sẽ càng nhanh tới!

Mộ Vãn Du vừa mới đi đến thang máy, chuẩn bị đi vào trong thang máy, phía sau liền truyền tới giọng nam quen thuộc:" Vãn Du?"

Giang Dĩ Phong!

Thân thể hơi cứng đờ, Mộ Vãn Du nhíu mày một cái, sau đó lùi về phía sau nửa bước.

Thật vậy, cô không quay đầu lại, cô cũng muốn cùng Giang Dĩ Phong lạnh nhạt cự tuyệt gặp mặt Giang Dĩ Phong.

 Nhưng mà Giang Dĩ Phong lại không biết điều! Hắn bước lên vài bước, không để Mộ Vãn Du kịp phản ứng, bàn tay hắn nắm lấy cánh tay Mộ Vãn Du.

"Vãn Du, đúng là em rồi. Anh không nghĩ mình lại có thể được gặp lại em, anh tưởng rằng em đã..." Giang Dĩ Phong dùng lực tay, khiến cho Mộ Vãn Du không thể không xoay người lại đối mặt hắn.

Ngước mắt lên nhìn, Mộ Vãn Du nhìn thấy tia vui mừng trong mắt Giang Dĩ Phong.

Hắn đây là ý gì? Không phải hắn chê cô quá truyền thống vô vị à? hắn không phải đã chia tay cô rồi tình chàng ý thiếp tình cảm ngọt ngào với Chân Mỹ Mỹ à? Vào lúc này, gặp lại cô sao hắn lại vui mừng thế kia?

Trái tim thật là đau. Dù gì trước đây cô đã từng yêu một tên đàn ông này.

Quật cường như cô,  kiên cường bình tĩnh như cô, rất nhanh đem những đau đớn này biến mất, cô nâng lên một nụ cười đầy giễu cợt, giọng ác liệt hỏi ngược lại:" Anh cho là gì? Chẳng lẽ cho là tôi chật vật trở về thành phố C à?Hay là anh mong tôi như một con chó hoang không nhà để về  ở lại cái thành phố này, chết cóng hoặc chết đói? Mà các người, cuối cùng vẫn có thể vô ưu vô lo?"

Cô căn bản không trở về được,  vì cái gọi là tình yêu này, cô từ bỏ người nhà, mà tình yêu lại biến cô thành một trò cười!

Những đêm qua, cô vẫn luôn mất ngủ, nhớ lại quãng thời gian quen nhau từng li từng tí, vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt... Cô nhớ nhà, rất rất nhớ, cũng không dám gọi về nhà, chỉ bởi vì những lời độc ác mà cha cô đã nói trước khi rời khỏi nhà—— Mày hôm nay dám can đảm bước ra khỏi nhà, coi như Mộ Hiền Giai ta không có đứa con gái là mày,  mày vĩnh viễn không được trở về!

Mà Giang Dĩ Phong nghe lời này của Mộ Vãn Du, có hơi sửng sốt một chút:" Này... Em làm sao có thể nghĩ vậy được chứ? Anh làm gì có mong em... sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn chứ!" Sau đó lại tức giận buông Mộ Vãn Du ra:" Vậy em đến tìm anh làm  gì?"

Khẩu khí trong lời nói này rõ ràng ẩn chứa hứng thú—— hắn như vậy mà cho là cô tới câu dẫn hắn? Trả lại cho cô bộ mặt khó coi như vậy?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro