Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ phút này cổng vào của một gia đình ở thành đông đã bị vây kín bởi người dân xung quanh. Họ đều đứng ở cổng bàn tán, dù là ban ngày ban mặt nhưng không ai dám đi vào. Lúc trước đã có sai dịch tới, thông cáo một câu rồi đi mất, trước khi đi chỉ dặn dân chúng vây xem trước cổng không được tùy tiện vào trong.

Thực ra sai dịch không căn dặn như vậy thì cũng chẳng có ai dám đi vào.

Sáng sớm tinh mơ, cửa viện của nhà họ Hạ này đóng chặt, ai đi ngang qua cũng đều có thể ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc xộc vào mũi. Ban đầu cũng không có ai chú ý đến vì ai cũng vội vàng cả mà, nhưng đến giữa trưa rồi nhưng nhà người này cũng không thấy mở cửa.

Cuối cùng vẫn là nam tử họ Ngô là hàng xóm sống bên trái viện này- hai ngày trước mượn của họ cái cuốc nên đi sang gõ cửa trả lại. Không nghĩ tới cửa lớn chỉ mới hơi dùng lực đã đẩy ra được, trên vách tường trong sân máu tươi đầm đìa, nhìn thấy mà giật mình.

Nam tử họ Ngô cũng không dám tự mình đi vào mà chỉ đứng ở trước cửa gọi to tên chủ nhà nhưng vẫn không có ai đi ra, lúc này mới đi báo quan.

Lúc này đám dân chúng vây xem đang nghiên cứu cảnh tượng nhìn thấy được từ cánh cổng mở một nửa kia, theo vết máu khô uốn lượn trên vách đá để suy đoán tình huống vụ án.

Thời điểm Hồ Kiều đi theo bốn gã sai dịch đến đây thấy chính là cảnh tượng như vậy.

Triệu Nhị lấy cớ cơ thể không khỏe mà xin nghỉ về nhà. Hồ Kiều không cho hắn nghỉ, nàng cũng không có cái quyền này, chỉ nói: “Đại nhân đã phó thác mọi chuyện trong huyện cho ngươi rồi, lúc này Triệu bộ đầu lại giữa đường đứt gánh như vậy thì để cho ai gánh đây?”

“Xin phu nhân thông cảm cho, thân thể ta… thực sự không khỏe!”

Hồ Kiều cũng không miễn cưỡng hắn, tự mình dẫn bốn sai dịch còn lại tới. Trong đó một sai dịch còn tốt bụng đề nghị nàng: “Không bằng phu nhân lấy lụa trắng che mặt, như vậy cũng có thể ngăn bớt một chút mùi máu tươi.” Nàng tiếp thu ý kiến rồi gật đầu cảm ơn hắn.

Dân chúng đang vây xem trước cổng lại thấy có người của quan phủ tới, vẫn là bốn gã sai dịch lúc trước, chỉ là lần này có thêm một nữ tữ che lụa trắng, không nhìn rõ được khuôn mặt nên đều âm thầm suy đoán thân phận của nữ tử này. Thấy nàng dẫn theo hai người tiến vào, để hai người lại giữ cửa thì đều âm thầm líu lưỡi, cảm thấy lá gan của nàng lớn vô cùng.

Vòng qua bức tường, trên mặt đất trong sân cũng có vết máu, giờ phút này đã khô, chuyển thành những vết màu nâu. Một mạch lần theo vết máu này dẫn đến khu vườn bên cạnh thì thấy một tiểu hài đồng bốn năm tuổi ngã ở đó. Đứa nhỏ nằm nghiêng về một bên, đôi mắt trợn trừng, mở to, từ khuôn mặt vặn vẹo cho thấy thời điểm vụ án xảy ra đứa nhỏ này có sợ hãi, ngoài ra một cái tay lại túm lấy cổ nó như đang gào thét trong im lặng nhưng lại không thể phát ra tiếng… Dáng vẻ đó thật sự đáng sợ.

Hồ Kiều xoay người, tiếp tục đi vào trong phòng, nhìn khắp nhà, gia đình này còn có bốn thành viên nữa.

Người nhà họ Hạ tổng cộng có năm người, một người mẹ già, một đôi phu thê trẻ tuổi và một đôi nhi nữ.

Nghe nói tai lão mẫu thân đã kém nhiều năm, bà bị đánh chết bằng chày trong phòng. Đôi phu thê trẻ bị giết trong phòng họ, trên bàn còn có rượu và thức ăn. Rượu là rượu gạo bản địa thường thấy nhất. Loại rượu này có vị ngọt thuần, nồng độ cồn không cao, bình thường uống không dễ say. Trượng phu là bị người ta chém chết, hai mắt trợn lên, thê tử lại là bị vặn gãy cổ, dường như đều không hề có sức chống cự.

Cuối cùng, ở trong sương phòng phòng ngủ tìm được tiểu nữ hài tầm sáu bảy tuổi, như bị ai đó lấy gối làm cho ngạt thở, nhìn qua không thấy vết thương rõ ràng nhưng từ tình trạng này có lẽ là chết do không thể thở được…

“Người khám nghiệm tử thi của bản huyện đâu?”

Hồ Kiều nhìn hiện trường vụ án một cách tỉ mỉ, kỹ càng rồi lúc này mới nhớ tới cổ đại còn có một chức quan chuyên khám nghiệm tử thi.

“Dương thúc… ở nghĩa trang…” Chuyện phát sinh đột ngột, bất ngờ, mà lão Dương-người khám nghiệm tử thi của bản huyện vẫn luôn ở chỗ nghĩa trang ngoài thành, nếu không có chuyện gì phát sinh thì sẽ không tự nhiên vào thành.

Vì không có người báo tin nên ông ấy cũng không biết có án mạng ở đây. Mấy tên sai dịch này vì không có Triệu Nhị ở đây nên như ruồi mất đầu, cả đám đều không nghĩ đến việc đi tìm lão Dương.

Cũng không thể trách bọn họ, trừ thời điểm Nam Chiếu bị diệt năm đó nơi đây đã chết rất nhiều người thì sau khi lập huyện làm gì còn có vụ án diệt môn nào chứ?

Đây cũng coi như là vụ án diệt môn đầu tiên của huyện Nam Hoa đi.

Hồ Kiều gọi một gã sai dịch đi mướn ngay một chiếc xe ngựa ra ngoài thành tìm lão Dương còn nàng thì mang theo một gã sai dịch khác vòng qua vòng lại khắp nhà, chẳng những lật hết phòng bếp của viện và ngay cả góc tường, vườn rau, nhà xí đều nhìn một lần. Nàng nhìn cẩn thận, sai dịch theo sau lưng nàng đến thở mạnh cũng không dám, sợ ảnh hưởng đến mạch suy nghĩ của nàng.

Sau khi nhìn được tương đối, rốt cuộc nàng cũng đi ra ngoài sân, lại để cho sai dịch mang từ trong nhà ra một cái bàn lớn, bắt đầu truyền người báo án tới hỏi.

Dường như nam tử họ Ngô bị thảm án diệt môn của nhà bên cạnh dọa sợ, nói đi nói lại: “Qúa thảm rồi… quá thảm rồi… Hạ Lộc nhi mới chỉ có bốn tuổi, mới có bốn tuổi thôi mà…”

Hồ Kiều bảo hắn thuật lại một lần nữa quá trình phát hiện thảm án, rồi tử trong huyện đưa tiên sinh ghi chép tới ghi lại. Đợi đến lúc vị tiên sinh mang giấy bút tới thì nam tử họ Ngô nói lại một lần quá trình sáng sớm mình đến trả cuốc và phát hiện ra thảm án rồi đi báo quan như thế nào. Lúc hắn nói chuyện thì ánh mắt thường thường liếc về phía nhà hàng xóm bên phải Hạ gia.

Căn nhà của Hạ gia có vị trí không tệ, giáp với đường đi. Trước cửa nhà nam tử họ Ngô có cửa hàng mặt tiền nhưng Hạ gia thì không có cửa hàng mặt tiền.

Chờ gã nói xong đột nhiên Hồ Kiều hỏi ra nghi vấn: “Nhà Ngô lang quân ở bên trái Hạ gia, vậy không biết hộ gia đình bên phải Hạ gia là gia đình như thế nào?” Nàng cẩn thận quan sát vẻ mặt của nam tử họ Ngô, thấy hắn nghe được câu này thì nháy mắt con ngươi híp lại rồi giãn ra ngay, “Bên phải Hạ gia là một hộ Di nhân, ngày thường họ không qua lại với những người Hán như tiểu dân, chỉ có điều…” Gã dừng một chút, khi thấy Hồ Kiều có chút hứng thú thì mới nói tiếp: “Chỉ có điều mười ngày trước di nhân kia và Hạ đại lang đã cãi nhau một trận lớn, hàng xóm xung quanh đều nhìn thấy.”

“Tại sao cãi nhau? Ngươi có biết không?”

Ngô lang quân lắc đầu, “Tiểu dân vẫn luôn không thích dò la, hỏi han chuyện nhà của người khác, vì vậy lý do mà hai nhà bọn họ nảy sinh tranh cãi thì thực sự tiểu dân không biết. Có điều…” Gã suy đoán nói: “Tiểu dân đoán chuyện Hạ gia bị diệt môn này nhất định là do Di nhân này làm!”

Hồ Kiều cũng không hỏi vì sao hắn lại khẳng định như thế, nàng chỉ bảo sai dịch dứng gác ngoài cổng đi đến căn nhà bên phải Hạ gia gõ cửa. Bên ngoài nhao nhao ầm ĩ như vậy, đã sắp biến thành cái chợ, mà nhà Di nhân này vẫn đóng chặt cửa viện, dù cho không có vấn đề gì thì cũng khiến nàng không khỏi phải ngẫm nghĩ nhiều hơn.

Không bao lâu sau sai dịch dẫn một hán tử người Di da đen cường tráng đến. Hắn nhìn thấy Hồ Kiều liền quỳ xuống dập đầu, nói một đống lời nhưng một câu nàng cũng không hiều được. Chỉ dựa vào việc học được vài câu “ngươi ăn uống gì chưa”, lời nói hằng ngày từ những đứa bé học vỡ lòng ở lớp xóa nạn mù chữ thì nàng hoàn toàn không có biện pháp ứng phó với việc giao tiếp có độ khó cao như thế.

Bên cạnh có người hiểu tiếng Di chủ động đảm đương công tác phiên dịch, giải thích cho nàng: “Phu nhân, hắn nói mình không giết người! Người nhà này không phải do hắn giết, cái gì hắn cũng không biết!”

Hỏi cả buổi mà hán tử người Di này cũng chỉ nói đi nói lại mấy câu đó, liên tục tỏ vẻ người không phải do hắn giết.

Vốn thảm án diệt môn hung tàn như thế, Hồ Kiều cũng cảm thấy mình không thể may mắn như vậy, vừa tra là có thể phá án. Chỉ có điều nàng cũng không bởi vì mấy câu của di nhân này đã kết luận hắn không có quan hệ gì với vụ thảm án. Nàng để cho Di nhân kia đứng lên, lại hỏi nguyên nhân gì mà hắn cãi nhau với Hạ gia.

Di nhân nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra lý do, chỉ nói là việc nhỏ, không biết vì sao lúc ấy lại rùm beng như vậy. Hơn nữa hắn không hiểu tiếng Hán nhưng hắn biết đối phương chửi rất ác, vì thế… hắn dùng tiếng Di chửi lại.

Trán Hồ Kiều muốn chảy ra mấy giọt mồi hôi.

Chuyện tranh cãi không giải thích được như vậy lại có thể ầm ĩ lên được.

Ngôn ngữ không thông thật đáng sợ!

Cũng chỉ có chỗ người Hán Di ở xen kẽ mới có loại chuyện này. Thật sự huyện Nam Hoa cần phải đúng lúc phá bỏ hàng rào Hán Di, công khai xây dựng lớp học ngôn ngữ khắp toàn huyện, trước hết để mọi người có thể nói chuyện không bị cản trở rồi mới có thể có khả năng phát triển sau này.

Ngô lang quân khăng khăng khẳng định một nhà Hạ gia là do hán tử Di nhân Ni Nam “thô bao, hung ác” giết chết, mà Ni Nam thì nhất định không nhận tội.

Đợi đến khi lão Dương khám nghiệm tử thi từ nghĩa trang chạy tới thì Hồ Kiều lại đi theo ông đi xem một vòng hiện trường, tìm kiếm kỹ càng rồi mới sắp xếp đưa một nhà năm người Hạ gia lên xe đẩy của nghĩa trang, kéo đến nghĩa trang ngoài thành để lão Dương nghiên cứu tỉ mỉ.

Cửa nhà Hạ gia bị dán giấy niêm phong của quan phủ, phong ấn xong xuôi thì Hồ Kiều hạ lệnh bắt cả Ngô lang quân và Ni Nam vào ngục, nhốt hai người vào hai gian phòng giam cạnh nhau để họ có thể nhìn thấy đối phương nhưng không thể đánh nhau.

Lúc Ngô lang quân bắt đầu bị trói đã lớn tiếng kêu oan: “Phu nhân, tiểu nhân không liên quan gì tới việc này, sao ngài lại muốn giam tiểu nhân? Ác nhân không phải đã bị bắt giam rồi sao?”

Hồ Kiều an ủi hắn: “Cái này là bảo vệ nhân chứng, ngộ nhỡ hung thủ quay trở lại trả thù, chẳng lẽ ngươi muốn mình cũng bị giết luôn à?”

Ngô lang quân liều mạng giãy giụa: “Phu nhân, hán tử Di nhân này cũng bị bắt lại rồi, hung thủ đã bị bắt thì tiểu nhân không cần bảo vệ nữa!”

Hồ Kiều đâu có để ý đến gã nói nhiều ra sao, nàng phất phất tay, sai dịch liền áp hắn đi. Nàng đứng trước cổng đã bị niêm phong, suy đoán vụ án này, cuối cùng là giết người vì tình, vì báo thù, hay vì tiền tài thì cũng không tìm được đầu mối.

Khi quay người lại nàng lại nhìn thấy một phụ nhân ngoài ba mươi tuổi đứng trước nhà Ngô lang quân. Phụ nhân này thô béo, ánh mắt phức tạp. Cũng không biết nàng ta đang suy nghĩ cái gì mà ngơ ngác nhìn cửa nhà Hạ gia, trong ánh mắt ấy có quá nhiều cảm xúc, chỉ là trực giác của Hồ Kiều cảm thấy, đây đơn thuần mối quan hệ hàng xóm, không đến mức diệt môn cả nhà rồi mà còn có thể lộ ra loại thần sắc này.

Hoàn toàn không có sợ hãi mà trái lại hình như có ai oán hoặc là hôm nay đã giải thoát rồi.

Phụ nhân kia nhìn thấy ánh mắt nàng thì hơi sững sờ, lập tức quay đầu đi vào nhà, đóng cửa lại. Ngược lại một nhà Ni Nam - hàng xóm bên phải lại mở ra một khe cửa, có một hai ba bốn cái đầu củ cải đang nhoái người ở cửa ra vào, tử nhỏ đến lớn, cái sau cao hơn cái trước, đều mắt đẫm lệ nhìn nàng, người cao nhất là một phụ nhân chừng ba mươi tuổi. Cả đám mẹ con đều là mắt đẫm lệ, yên lặng chảy nước mắt, lại không thấy họ tiến lên khóc lóc cầu xin, biện bạch, cũng không có ý chùn bước, chỉ yên lặng chảy nước mắt nhìn nàng.

Ánh mắt như vậy bỗng khiến nàng cảm tháy nặng nề.

Có lẽ công việc này của Hứa Thanh Gia không hề thoải mái, thậm chí còn liên quan đến sinh tử của người khác, thật đúng là không khinh thường được.

Ba ngày sau đó Hồ Kiều nghỉ ngơi mới biết được nhà Ni Nam cũng có đứa bé học tại lớp học vỡ lòng ở huyện học. Tiểu hài tử kia chỉ mới năm tuổi nhưng thoạt nhìn nó nhỏ hơn so với lứa tuổi thật một chút, nhìn như mới bốn tuổi, thân hình cao khoảng tầm nhi tử của Hạ Lộc đã chết.

Đứa nhỏ này quỳ gối dập đầu trước mặt nàng, dùng Hán ngữ bập bẹ mới học được cầu nàng: “Phu nhân, cha con không giết người đâu! Cha sẽ không giết người đâu!” Nhưng để cho nó kể tỉ mỉ sự việc thì nó lại không nói ra được.

Dù sao hài tử vẫn còn nhỏ.

Chỉ có điều kiểu dập đầu này của nó giống hệt Ni Nam, có thể thấy được hai người đúng là phụ tử, đều là kiểu quật cường khó có thể hình dung.

Nàng an ủi hài tử đang sợ hãi thất thố kia, lại dặn dò bà tử nấu cơm hai ngày này phải cẩn thận chú ý đến đứa nhỏ này, nếu như nó muốn về nhà thì phải cử ra một người đưa nó về một chuyến rồi lại đưa trở về trường.

Đứa bé kia cảm ơn nàng rồi thực sự là theo bà tử trở về nhà. Không đợi nó quay lại thì Hồ Kiều đã dẫn sai dịch đi nghĩa trang ngoài thành.

Hai ngày này lão Dương vội vàng giải quyết thi thể, khi thấy nàng đến bèn dẫn nàng đến phòng chứa thi thể, công bố kết quả khám nghiệm tử thi: trong dạ dày Hạ lang quân và Hạ tiểu lang có một phần hỗn hợp rượu và thuốc câm.

Đây là thuốc bảo vệ cổ họng của người dân miền núi trong vùng sau lễ hội đốt đuốc. chỉ là lúc ấy ăn vào thì sẽ không nói chuyện được nhưng qua hai ngày sau thì cổ họng sẽ khỏi hoàn toàn. Nói là thuốc câm nhưng thực ra đây là một loại thuốc bảo vệ cuống họng, được dùng với rượu nếp.

Có điều lạ là loại thuốc kia ngoại trừ tìm thấy trong dạ dày phụ tử Hạ gia thì dạ dày của Hạ nương tử và Hạ tiểu nương tử lại không có.

Rõ ràng phu thê hai người ngồi cùng bàn, cùng uống rượu dùng bữa mà tại sao trong dạ dày thê tử lại không có thuốc câm này mà chỉ có trượng phu và nhi tử có. Tiểu hài tử nhỏ như vậy, gia đình bình thường sẽ không có chuyện được ngồi cùng bàn uống rượu với người lớn.

Hồ Kiều to gan đặt giả thiết: “Hay là… trên bàn tiệc khi đó không phải là phu thê cùng ngồi ăn cơm uống rượu mà là trượng phu tiếp đãi một nam tử khác cùng uống?”

Lúc ấy ấn tượng của nàng về đôi phu thê uống rượu trong phòng của họ mà y phục chỉnh tề có chút sâu sắc. sau ba ngày suy nghĩ tỉ mỉ, cẩn thận thì cho ra loại khả năng này.

Bằng không thì, tuy rằng rượu gạo khó có thể say nhưng phu thê hai người uống với nhay thì y phục sao chỉnh tề được? Trừ phi đôi phu thê này giống với tình huống lúc trước của vợ chồng nàng, đều không có hành động thân mật mà phân phòng ngủ. Thế nhưng tình huống này không thế xảy ra ở Hạ gia được, một đôi nhi nữ Hạ gia chính là nhân chứng mạnh mẽ nhất chứng minh tình cảm của phu thê bọn họ không tệ.

Huống hồ sau khi nàng tới cũng đã hỏi thăm đám người vây xem trước cửa Hạ gia, nghe nói Hạ nượng tử có vài phần tư sắc, ân ái hòa thuận với trượng phu, hoàn toàn không có xảy ra tình huống ấy.

Hai con mắt vàng đục của lão Dương trong nháy mắt phát sáng: “Loại khả năng mà phu nhân nói, dường như cũng có thể”

Hồ Kiều nói tiếp suy đoán của mình: “Lễ hội đốt đuốc vừa mới xong không lâu, việc Hạ phụ dùng rượu gạo cho nhi tử uống thuốc, mình cũng uống, không nghĩ tới dược liệu phát huy mình lại bị nam tử cùng uống rượu giết chết. Chỉ có điều lúc ấy Hạ nương tử lại không la hét cứu mạng, chẳng lẽ… nam tử này là người quen cũ của nàng? Có tình cảm? không nghĩ tới cuối cùng nam tử này cũng giết nàng ta, hơn nữa lòng dạ gã độc ác, dứt khoát giết cả nhà?”

Lão Dương bổ sung suy đoán của nàng: “tiểu lang chạy chơi khắp nhà, vì vậy có thể do nó nhìn thấy một màn như vậy này qua cửa ra vào, tiểu hài tử giật mình gây ra tiếng động, chính vì thế nó mới bị giết ở trong sân?”

Ông chỉ vào bã thuốc bên cạnh: “Đây là bã dược lấy được trong phòng bếp Hạ gia, ta đã xem kỹ, đây là thuốc thương hàn cảm mạo, bên trong còn có thành phần an thần dễ ngủ. trong dạ dày Hạ tiểu nương tử có thuốc này. Có lẽ nàng uống thuốc xong rồi ngủ ở sương phòng, cuối cùng bị giết trong lúc ngủ…”

Hai người trăm miệng một lời: “Người quen gây án!”

Chỉ có người quen thuộc mới hiểu rõ ràng tình huống của Hạ gia như vậy. Chỉ là động cơ gây án vẫn chưa rõ ràng lắm cuối cùng là tại sao.

Có điều trong phòng giam huyện nha hiện nay đang giam giữ hai vị hàng xóm của Hạ gia. Ngô lang quân có quen biết với Hạ gia, láng giềng xung quanh đều nói hai nhà có quan hệ tốt. Chỉ là tính khí Ngô nương tử không tốt, có chút mâu thuẫn với Hạ nương tử. Trái lại, môt nhà Ni Nam đều không qua lại với những người Hán xung quanh.

Gia cảnh nhà hắn nghèo túng, căn nhà hắn đang ở cũng là do tổ tiên để lại. Nghe nói người đời trước còn là quan viên Nam Chiểu, sau khi Nam Chiều diệt quốc thì càng ngày càng xuống dốc, nghèo túng, đến thế hệ này của Ni Nam thì sinh không ít con nên điều kiện sinh hoạt ngày càng kém. Phu thê hai người họ bôn ba bên ngoài cả ngày, đi làm công ngắn hạn cho người ta để mưu sinh.

Tối hôm đó, Ngô lang quân và Ni Nam đều bị áp giải đến nghĩa trang ngoài thành, nhốt vào trong một gian phòng tối om, đến tận nửa đêm canh ba mới có sai dịch mở cửa dẫn họ đến phòng chứa thi thể. “Phu nhân nói, tối nay là ngày lành để xác chết vùng dậy. Loại oan hồn bị giết chết oan uổng này đều là lệ quỷ, sau khi chết oán niệm của nó vô cùng lớn, nếu hung thủ thật sự ở cạnh thi thể thì tất nhiên nó sẽ tìm đến hung thủ. Nếu cả hai người các ngươi đều không phải hung thủ thì cứ ở trong phòng chứa thi thể một đêm cũng không có gì đâu nhỉ?”

Ban đầu lão Dương không biết nói tiếng Di nên nhờ sai dịch kiêm luôn phiên dịch bên cạnh nói lại, Ni Nam lập tức tỏ vẻ: dù có cho ta ở phòng chứa thi thể nửa tháng thì cũng không sao! Chỉ cẩn có thể rửa sạch oan khuất!

Về phần Ngô lang quân, sắc mặt gã lại không dễ nhìn như vậy.

Sai dịch làm như không thấy, đưa hai người này vào phòng chứa thi thể, dùng một cái khóa lớn khóa cửa phòng lại rồi bỏ đi, một hồi tiếng bước chân đã mất hút.

Bên trong phòng chứa thi thể là một khoảng tối đen, trăng treo ngoài cửa sổ, ánh sáng dìu dịu từ mặt trăng phảng phất lọt qua khe cửa sổ, chiều lên năm thi thể trên giường đang đắp vải trắng trong phòng. Từ hình dáng thân thể có thể đoán được đây là năm mạng người Hạ gia.

Sau khi vào phòng, Ni Nam chọn một góc tường, dựa vào đó ngồi xuống. Ngô lang quân nhích tới chỗ gần hắn, đột nhiên hắn quay đầu lại, tuy rằng không nhìn thấy rõ nét mặt hắn nhưng y cũng biết hắn vô cùng ghét mình nên lại cẩn thận lui về vài bước, cũng ngồi dựa vào bức tường. Tạm thời trong phòng im ắng vô cùng,

Qua khoảng nửa canh giờ, vốn trong phòng vô cùng yên lặng đột nhiên vang lên những tiếng hít thở rất nhỏ, như lúc khí quản đứt rời, đang hấp hối, âm thanh khiến người ta sợ hãi.

Ngô lang quân lập tức quay đầu nhìn Ni Nam, y thấy hắn đang ngồi yên ở kia thì trong lòng phát hoảng, hơi hơi dịch người đến bên hắn, lại sợ hắn phát hiện ra nên không dám nhích tới quá gần.

Thời gian dần trôi qua, tiếng động kia dường như ngày càng lớn, giống như hơi thở đứt gãy dần dần hồi phục, lại làm lại một lần nữa. Ban đầu tiếng hít thở ấy có vài phần không thuận lợi, qua một thời gian thì hơi thở kia ngày càng thông thuận, nhẹ nhàng hơn. Thi thể thứ ba trên giường lớn bỗng dưng nhúc nhích rồi lại động đậy, từ từ ngồi dậy…

Ngô lang quân hét lên một tiếng, nhào tới bên người Ni Nam nhưng lại bị hán tử Di nhân ấy đẩy ra, cũng không hiểu hắn nói cái gì, nhưng ý tứ chắc chắn vô cùng tức giận, còn lùi sang bên mấy bước, chắc là muốn giữ khoảng cách với gã.

Cái thi thể trên giường kia sau khi ngồi dậy thì vải trắng trên người cũng rơi xuống, chỉ lô ra một đầu tóc dài đen mượt như thác, hoàn toàn che hết mặt mũi nhưng nhìn thân hình thì đoán được là một phụ nhân trẻ tuổi, không cần hỏi cũng biết đây là Hạ nương tử.

Hạ nương tử thật sự là xác chết vùng dậy.

Ngô lang quân như bị cố định, đôi mắt bình tĩnh nhìn cổ thi thể trên giường đang hoạt động. Hình như vì lý do ‘nàng’ bị người ta bẻ gãy cổ lên sau khi xác chết vùng dậy thì vùng cổ không dễ khống chế, ‘nàng’ thử hoạt động từng chút một, giống như muốn tìm góc độ thoải mái nhưng cuối cùng vẫn thất bại, ‘nàng’ đành để đầu lệch sang một bên rũ xuống như vậy, từ từ chuyển động, chuẩn bị xuống giường.

Cuối cùng Ngô lang quân cũng không nhìn được nữa, nhào ra chỗ cửa phòng chứa thi thể đập mạnh: “Cứu mạng, mau thả ta ra ngoài! Thực sự không phải ta cố ý muốn giết chết hắn, thực sự không phải cố ý! Cứu mạng, A Thiến nương, nàng đừng tới đây, từng tới đây, van cầu nàng, hãy nề phẩn tình cảm của chúng ta ngày xưa, đừng tới đây…”

‘Hạ nương tử’ từ trên giường chậm rãi đi xuống, không phải đi mà là dùng một loại phương thức quỷ dị hai chân khép lại, dáng đứng thẳng tắp nhày về phía Ngô lang quân, tiếng ục ục trong cổ họng vẫn còn tiếp tục.

Phòng thi thể u ám khiến cho người ta sởn hết gai ốc. Ngô lang quân dùng hết sức mình để đập cửa, chỉ hận không thể đập nát cửa mà chạy đi, tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa. “Thiến nương nàng đừng tới đây, đứng tới đây… Đừng oán trách ra, nếu ta không giết Hạ lang thì hắn chắc chắn sẽ giết ta vì hắn đã phát hiện ra chuyện của hai chúng ra… Thiến Nương đừng tới đây, đừng tới đây…”

Phòng chứa thi thể nhỏ hẹp, ‘Hạ nương tử’ kia nhảy vài bước đã đến phía sau Ngô lang quân, hai cánh tay từ từ hạ xuống, chạm tới cái cố ấm áp của hắn. Hai tay nàng lạnh như băng, lạnh thấu xương, giống như mới bò lên từ địa ngục, mang theo tử khí lạnh lẽo khiến cho Ngô lang quân thoáng cái nhảy dựng lên, càng dốc sức liều mạng đập cửa phòng, chỉ mong phòng có thể mở ra.

Đôi tay lạnh như băng kia vẫn còn ở trên cổ Ngô lang quân quyến luyến sờ soạng hai cái mới phát ra tiếng cười khàn khàn, thật giống yết hầu của một người bị bóp nát khiên người đó sau này chỉ có thể phát ra loại âm tiết không rõ ràng, mơ hồ là ân thanh khiến người ta sụp đổ.

Ngô lang quân đến sức lực để hô cứu mạng cũng không còn. Trong phòng chứa thi thể vốn toàn mùi xác chết nhưng trong nháy mắt một mùi khai thối nồng nặc ập đến khiến ‘Hạ nương tử’ phải bịt mũi, lùi về sau hai bước, nhịn không được mà mắng một câu: “Ngọa tào! Thối quá đi. ”

Cửa phòng uỳnh một cái mở ra, không khí tươi mới tràn vào. Trước cửa ra vào là bốn tên sai dịch cùng với lão Dương, còn có mọt người ghi chép đang mò mẫm giấy bút.

Ngô lang quân mềm oặt ngã trên mặt đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro