P3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thuở ấy, tất cả những kiến thức thu lượm từ sách vở hoặc ti vi đều được chúng tôi coi là quan trọng. Ví như vận tốc một cánh hoa rơi, tuổi thọ của vũ trụ hay nhiệt độ nóng chảy của bạc... Chúng tôi thường xuyên trao đổi thông tin với nhau trên đường đi học về. Chẳng khác gì hai chú sóc nhỏ đang ra sức nhặt nhạnh hạt sồi để chuẩn bị cho kì ngủ đông. Hay như những nhà du hành dong buồm phiêu lãng khắp thế gian, cặm cuội chắt chiu từng mảnh trí thức, thậm chí có thể nhớ được cách đọc tên từng vì tinh tú đang tỏa sáng lấp lánh trên bầu trời đêm. Và không hiểu sao lúc đó tôi có một suy nghĩ rất nghiêm túc là những tri thức, dù nhỏ bé đến đâu, cũng sẽ có ích cho cả quãng đời sau này của hai đứa.

Phải! Thuở ấy tôi và Mina ghi nhớ rất nhiều thứ. Chúng tôi viết được các ngôi sao theo từng mùa, hay phải quan sát từ đâu, với cường độ ánh sáng thế nào để thấy được Mộc Tinh. Chúng tôi còn biết tại sao nhìn bầu trời lại xanh, tại sao trái đất phân chia ra các mùa...vân vân và mây mây... Cả hai say mê các hiện tượng kì thú và có phần xa xôi vĩ đại như thế hơn hẳn những thứ hiện hữu quanh mình. Nhưng giờ đây, khối kiến thức xa cũ đã phai mờ trong tôi. Điều duy nhất tôi còn nhớ được là quả thật chúng tôi từng biết rất nhiều, rất nhiều thứ. Khoảng thời gian từ lúc gặp đến lúc chia tay Mina - tương ứng khoảng thời gian ba năm từ lớp bốn đến lớp sáu - chúng tôi học cùng nhau và tìm thấy ở nhau nhiều điểm tương đồng. Ba tôi và ba Mina đều thường xuyên phải chuyển chỗ ở vì công việc, đồng nghĩa với việc chúng tôi liên tục chuyển trường. Năm lớp ba tôi chuyển từ Busan đến học tại một trường tiểu học ở Seoul. Lên lớp bốn thì Mina từ Incheon chuyển đến và học cùng trường với tôi. Tôi nhớ như in cái ngày Mina bước vào trường, em đứng im như phỗng trên sân trường, khuôn mặt đầy vẻ lo âu, mình mặc bộ đồng phục của trường, hai tay đan vào nhau, mái tóc dài buôn xoã. Nắng vàng mùa xuân rọi vào người em, đôi má ửng hồng vì run rẩy, môi mím chặt và mắt mở to dõi theo một điểm nào đó trong không trung. Nhìn em, tôi nghĩ đến mình một năm về trước, chắc hẳn nét mặt cũng căng thẳng và lo sợ thế kia. Tự nhiên tôi thấy mình đồng cảm và muốn được quen với Mina. Vì thế tôi chủ động bắt chuyện. Hai đứa thân nhau từ ấy.

Còn tiếp...

--------------------------------------------

Comback...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro