Chap 33: Kết quả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đã xong xuôi rằng, nó vẫn đang ngủ nét mặt nhỏ nhắn, trang điểm nhẹ, không chút lo âu, cậu nhận ra nó đã trưởng thành nhưng vẫn mang nét dễ thương, cá tính của cái thời xách dép đi học kia, kì lạ nhỉ?
-Ư...gray...sa...ma...tôi ghét...anh!
Nó thều thào trong tiềm thức nói mớ vài câu rồi lại nằm gọn mình trong lòng để cậu sưởi ấm. Cũng lâu rồi nhỉ? Phải, chính sác là 5 năm, cậu chưa được ôm nó ngủ, thấy nhớ quá.
Đang còn suy nghĩ mông lung, hồi tưởng lại kỉ niệm xưa mà cậu và nó từng trải, thì nó bật dậy nhìn chằm chằm vào mặt cậu.
-Tên đáng ghét, tránh xa tôi ra!!!
Nét mặt nó tỏ ra giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
-Được rồi, anh biết lỗi...tha cho anh đi!
Cậu đứng dậy ôm chặt nó vào lòng.
"Ấm áp quá, gray-sama luôn như vậy sao?"
Nó dần thích ứng được với môi trường xung quanh, đưa tay ôm lấy cậu.
Trực giác mách bảo cậu phải đẩy con nhóc ngang bướng đang xiết chặt mình ra, lớn già đầu rồi mà còn...
-Ê, nhóc tự thấy mình đáng ghét lắm hả?
Cậu lại chọc quê nó nữa rồi, ghét nhỉ?
"Bốp"
Xong, nó đã hoàn thành nhiệm vụ tán sấp mặt cái cuộc đời éo le của thằng con trai nào đó đang ôm mặt khóc.
-Đồ dê già, biến thái, yếu sinh lí, anh biến đi!!!
Nó gắt lên bỏ lại cậu nó chạy đi, không muốn ở bên cậu nữa.
"Tên đáng ghét, anh tưởng juvia này vẫn như xưa sao?"
Nó nghĩ đi, nghĩ lại quả thật mình khờ, nó sắp không tự chủ mà tha thứ cho cậu sao, không thể.
•••
Vài ngày sau...
Cậu vừa đi làm về hoảng hốt khi thấy nó nằm sõng soài ở dưới sàn nhà. Ngay lập tức gọi điện thoại đưa nó đến bệnh viện.
...
Nó cố mở mắt ra mà sao thấy mắt nặng trĩu, đầu nó đau nhức, bụng thì rất tức, lại còn nặng và hơi run run, mùi thuốc sát trùng sộc thẳng vào mũi tê rát, nhưng bên tai, vẫn nghe được giọng nói ấm áp của ai đó.

-Cô…cô ấy… không sao chứ bác sĩ ?

-Cô ấy sẽ không làm sao…không bị gì hết có phải không?
Giọng anh run run, mắt không rời khỏi người con gái đang nằm trên giường bệnh.

-Bình tĩnh, cô ấy không sao đâu, chỉ là kiệt sức vì mệt và nhịn ăn mà thôi, nằm nghỉ ngơi tẩm bổ vài ngày là khoẻ lại liền ấy mà. Phụ nữ có thai, dễ xúc động lắm, cậu nhớ cẩn thận, vả lại, nếu nhà nghèo quá thì chỉ cần điền hoàn cảnh gia đình vào tờ đơn là được, ăn mặc sang trọng lịch lãm thế này mà để vợ như vậy là không nên đâu, thanh niên bây giờ thật, chán hết sức!
Ông bác sĩ già tháo ống nghe xuống, chép miệng nói.

-Có…có thai?

-Cũng hơn một tuần tuổi rồi, chẳng lẽ cậu không biết?

-Cháu…

-Hay cậu không phải là cha đứa bé?

-Cha?

-Bà thấy chưa bà, ở trên trời có mắt thì ngó xuống đây mà coi nè. Lúc còn sống, tôi nói mà bà đâu chịu tin, tuổi trẻ bây giờ, nó đâu còn hiền lành chân thật như mình hồi xưa nữa, tui nó ăn nằm cho đã có thai xong rồi bỏ nhau, hay là lại kiếm một cái phòng khám rởm nào đấy để mà cắt hay banh xác cho đứa nhỏ chết rồi lại tiếp tục đàn đúm chơi bời. Thật, vậy cậu không phải là cha đứa bé thì sao lại vào đây?

-Bác sĩ, cô ấy có thai…cô ấy có thai thật hả bác sĩ?
Giọng cậu đầy xúc động.

-Thế tôi nói giỡn với cậu thì tôi là cha đứa bé được à? Thấy chưa bà, tui già rồi, thanh niên bây giờ nó đâu có tin người sắp xuống mồ đến nơi như… Á, mau bỏ tôi xuống, cậu làm gì vậy, trời ơi, sao lại bế tôi lên thế này? Tôi bị tăng xông đó, mau bỏ tôi xuống, đừng có quay vòng vòng như thằng điên thế nữa!!!

-Cảm ơn bác sĩ…hức…cảm ơn bác sĩ nhiều lắm!

-Thế cậu là cha đứa bé thật à?

-Dạ vâng!

-Ừ!
Ông bác sĩ vừa thở dốc vừa nhìn cậu bằng còn mắt đầy thương hại

-Thanh niên bây giờ nó tăng động thế chứ nị, kiểu này đêm tân hôn tội nghiệp con nhỏ, chắc bị hành đến chết đi sống lại. Bà thấy chưa, tui với bà, ngày xưa nhẹ nhàng xem ra vẫn sướng hơn!

-Dạ cảm ơn bác sĩ lần nữa!

-Không có gì, cậu lo mà chăm sóc vợ cho tốt đấy!

-Dạ vâng!

Nó nằm, tuy không thể mở mắt cũng như động đậy, nhưng cảm xúc trong nó thì lại cuộn trào, cái thứ cảm xúc này nó ngọt ngào, lan tỏa đến tận xương tận tủy, đau đớn những ngày qua, dường như không còn nữa.
•••
Tạm thời đến đây, chỉ tại lười :)) thấy có lỗi sao ấy =3=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro