Chương 11: Mùi tanh của hải sản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tình huống này bắt đầu từ hai tuần trước, lúc đầu em chỉ nghĩ là mình bị nhiễm độc, nhưng giờ em có thể chắc chắn rằng mình không bị nhiễm độc, thực sự không bị nhiễm độc, chuyện này, ....................."

Đàm Quang Huy mang theo ánh mắt hi vọng nhìn Lương Xuyên, cậu ta không dám đi bệnh viện, cũng tuyệt đối chắc chắn bệnh viện cũng không có cách chữa trị được cho cậu ta, người bình thường sinh bệnh có ai lại chảy ra sáp từ cơ thể không?

Lúc này, cậu ta chỉ có thể đem hy vọng gửi gắm lên người Lương Xuyên, ngày Lương Xuyên đem áo liệm mang tới cửa hàng. Đàm Quang Huy cũng không muốn đi sâu vào chuyện này, thế nhưng hiện tại không đi sâu vào chuyện này là không thể, cậu ta không biết tình huống của mình như thế nào, nhưng cậu ta vẫn biết được nếu tình trạng này cứ mãi kéo dài, thứ chờ cậu ta chỉ có cái chết.

Lương Xuyên duỗi tay chỉ vào áo liệm được treo trên giá,

"Ý của anh là, vấn đề nằm ở trên áo liệm hả?" Đàm Quang Huy đột nhiên nhận ra, "Cái áo liệm đó còn nằm trên người của bà em, em nên làm sao đây ạ?"

Lương Xuyên lắc lắc đầu,

"Ý của tôi là, cậu có thể mua một cái áo liệm ở chỗ này trước, có lẽ nó sẽ được dùng sớm thôi."

".................." Đàm Quang Huy.

..................

Không phải Lương Xuyên không muốn giúp Đàm Quang Huy, là hắn thật sự không biết nên giúp thế nào, như Lương Xuyên đã từng nói qua, hắn không phải âm dương sư hay tiên sinh phong thủy, cái đồ vật đó, thật thật giả giả, Lương Xuyên không nhìn ra được.

Đàm Quang Huy rốt cuộc vẫn rời đi, cậu ta không dám tiếp tục ở lại chỗ này của Lương Xuyên, mua áo liệm cái gì chứ. Lương Xuyên cũng không biết liệu Đàm Quang Huy có nghe theo kiến nghị của hắn mà đến Đất Thục Nhiều Sơn*, hay đến miếu thờ, nhân tiện có mấy cái sẽ linh nghiệm nhỉ?

*Đất Thục Nhiều Sơn 《 Đất Thục Nhiều Sơn Nhưng Thiếu Mây Thiếu Gió 》 Một trong những tác phẩm của nhà thơ Thạch Giới thời nhà Tống.

Tuy rằng ban ngày mặt trời lên cao, nhưng đến tối cơn gió lạnh đã quét sạch, nhiệt độ cũng hạ xuống, Lương Xuyên sau khi đóng cửa hàng, rồi lấy một cái chăn bông từ phía dưới, ôm lên lầu.

Sau khi trải chăn trong phòng ngủ, Lương Xuyên lại đi đến cửa thang lầu, cẩn thận sắp xếp lại giày, sau đó mới quay trở lại phòng ngủ, bật máy thu, và tiếng nhạc ảm đạm lại vang lên, Lương Xuyên nằm xuống và nhắm mắt lại.

Phổ Nhị dường như cũng cảm thấy lạnh, nó không nằm trên bệ cửa sổ nữa, mà nằm bò lên cạnh bên chăn của Lương Xuyên.

Màn đêm, luôn yên tĩnh như vậy,

Không có tiếng di động,

Không có tiếng trang giấy bị lật mở,

Không có nhiều tin tức cần xử lý,

Không cần phải lo lắng về sự bận rộn của ngày mai

Chỉ đơn giản là,

Ngủ.

Đêm nay, Lương Xuyên ngủ lâu hơn một tiếng so với bình thường, nhưng cũng chỉ được bốn tiếng mà thôi.

Động tác tỉnh lại làm Phổ Nhị tỉnh giấc, Phổ Nhị cố ý liếc mắt nhìn Lương Xuyên, dường như có chút tò mò về việc Lương Xuyên không nằm mơ thấy ác mộng.

Hắn ròi giường, vốn dĩ đang định gấp lại chăn, nhưng lại nhìn thấy Phổ Nhị còn đang nằm ở trên đó, hắn cũng không gập lại, trực tiếp mặc xong quần áo, rời đi.

Nhưng Lương Xuyên vẫn đứng trước cửa một hồi lâu,

Rời khỏi phòng ngủ mà không gấp chăn lại, làm cho hắn rất khó chịu. Loại khó chịu này giống như cảm giác khi hắn không sắp xếp giày gọn gàng, nhưng cũng may Lương Xuyên có thể khống chế được cảm xúc của mình.

Mặt sau cửa hàng là phòng bếp nhỏ, có rất ít thứ và nguyên liệu nấu ăn đơn giản. Đối với việc ăn uống, Lương Xuyên luôn tối giản nhất có thể. Nhiều người sẽ coi đó là điều hiển nhiên. Không có hương vị nào tệ hơn là không có cảm giác đói, bởi vì mặc dù bạn không đói, bạn vẫn có thể nếm thức ăn, hoặc thậm chí là ăn mãi, thế nào là tốt.

Đây là một nghịch lý sai lầm, giống như chuyện người lớn. Nếu cuối cùng anh ta không có khả năng bắn, theo thời gian, cảm giác máy móc đưa vào đưa ra sẽ dần trở nên chết lặng, không thể mang đến bất kỳ loại khoái cảm nào.

Cháo được nấu trong nồi. Sau khi nấu xong, Lương Xuyên đổ đầy một cái bát và mang nó đến quầy.  Sau đó ngồi xuống sau quầy.

Đó là một bát cháo trắng,

Mà không có món ăn phụ nào.

Lương Xuyên ngồi đó, đợi cháo nguội, và cũng tự nhủ rằng cơ thể mình cần ăn để bổ sung năng lượng.

Sau một thời gian dài, Lương Xuyên di chuyển đũa và bắt đầu uống cháo từ từ. 

Đèn pha của cửa hàng bật và rất sáng, nhưng bầu trời bên ngoài vẫn tối.

Không có ai khác ngoài Lương Xuyên, không, chính xác là, có một nhóm người giấy tinh xảo, là thứ hắn vừa đặt hàng với thợ thủ công ở nông thôn vào một thời gian trước. Bón chúng được sắp xếp ở phía tây của cửa hàng, ngay trước mặt Lương Xuyên đang uống cháo.

Người giấy với gò má hồng thật xinh đẹp, có gia đinh, có tỳ nữ, tư thái khiêm cung, mặt mỉm cười,

Đây tuyệt đối không phải là bấu không khí dùng bữa, 

Nhưng Lương Xuyên tập mãi thành quen.

Sau khi hắn uống cháo xong, bầu trời cũng đang dần sáng lên. Lương Xuyên biết rằng mỗi bữa hắn đều rất lãng phí thời gian, nhưng hắn cũng không muốn thay đổi thói quen này, vì hắn có rất nhiều thời gian, cũng không cần thiết phải tiết kiệm nhiều thời gian để làm những việc khác.

Mở ra cửa cửa hàng,

Còn chưa kịp đặt các vòng hoa bên ngoài cửa hàng, thì một chiếc xe cảnh sát đã lái tới, dừng trước cửa hàng của Lương Xuyên.

Từ trên xe bước xuống là Tần Đào, chính là vị nữ cảnh sát tiêu sái dứt khoác của nửa tháng trước, sự ngây ngô trên người cũng đã rút đi nhiều.

"Cố vấn Lương, không nghĩ tới anh mở cửa sớm như vậy."

"Kiếm nhiều tiền hơn."

Câu trả lời của Lương Xuyên có chút qua loa, nghe nói những người bán rau thịt cũng không vội kiếm tiền như người bán tiền âm phủ.

Tần Đào đi tới, Lương Xuyên hơi nghiêng người, để đối phương đi vào cửa hàng.

Thấy được bố cục trong tiệm, Tần Đào cắn cắn môi, hiển nhiên, cho dù cô ấy là một nữ cảnh sát, nhưng cũng chưa từng bước vào minh điếm khi trời còn chưa sáng như bây giờ.

"Có việc gì thế?" Lương Xuyên hỏi.

"Không có việc gì, chỉ là có một nhiệm vụ, nửa tiếng trước có một người gọi đến cảnh sát và nói rằng con trai và con dâu của ông ta đã mất tích, nó nằm ở phía sau con phố cũ này, tôi đang đợi đồng nghiệp."

"Mất tích bao lâu?"

"Không lâu, bắt đầu từ chiều tối ngày hôm qua thì không liên lạc được với người mất tích."

"Chưa đến lúc."

"Người báo án nói ông ta lo lắng con trai và con dâu đã cãi nhau. Vì không thể liên lạc được với điện thoại của con dâu nên ông ta đã đến nhà của họ để nhìn thử. nhưng không tìm thấy ai cả. Tôi lo lắng đây có thể là một vụ bạo lực gia đình nên tôi đã dậy sớm để kiểm tra."

Sau khi nghe xong, Lương Xuyên đã hiểu, nữ cảnh sát này chỉ đang tìm việc để làm, muốn xoát cảm giác tồn tại, cho nên ngay cả thời gian mất tích không đủ để lập bản án, cô ấy vẫn dành thời gian đến đây.

Nói chung, nếu có người mất tích đủ 24 tiếng mới có thể lập án. Tất nhiên, có một ngoại lệ, đó là nếu có bằng chứng cho thấy người mất tích bị thương hay gặp phải tai nạn ngoài ý muốn, bản án sẽ được lập ngay tức.

Ngay sau đó, có một nam cảnh sát lái một chiếc xe điện đến.

"Đây là tiểu Vương, là đồng nghiệp của tôi." Tần Đào vẫy tay với nam cảnh sát trẻ, đồng thời giới thiệu: "Tiểu Vương, đây là vố vấn Lương, là một người bạn của Ngô Đội."

"Cố vấn Lương, chào anh."

Tiểu Vương chủ động bắt tay cùng Lương Xuyên,

"Tôi cũng chỉ mới gia nhập đội cảnh sát không lâu, lúc trước có từng nghe qua cố vấn Lương, mong cố vấn chỉ giáo nhiều thêm."

Buổi sáng, trước giờ làm việc, cùng một nữ cảnh sát đi xem báo cáo mất tích. Người cảnh sát này, kỳ thật cũng có chút tâm tư.

Đương nhiên, Lương Xuyên cùng Tần Đào cũng không thân, cũng không nhất thiết phải nói ra.

"Đã xác định được nhà Tôn Ái Bình chưa? Cha mẹ chồng của cô ấy thì sao?" Tần Đào hỏi Tiểu Vương.

"Tôi mới vừa gọi điện cho người báo án, bọn họ đã đến cửa hàng bên kia chờ chúng ta."

"Được rồi, chúng ta đến đó thôi."

"Chờ đã." Lương Xuyên duỗi tay kêu Tần Đào.

"Làm sao vậy, cố vấn Lương?" Tần Đào không nghĩ đến việc kéo Lương Xuyên đi cùng, dù sao chuyện này cùng án tử không giống nhau, cô ấy làm sao dám nhờ Lương Xuyên, tôn đại thần cùng mình đi được, Lương Xuyên cũng không thể tùy tiện kêu như Tiểu Vương.

"Người mất tích là Tôn Ái Bình?" Lương Xuyên nghĩ đến người phụ nữ vào sáng hôm qua đưa cho mình hai quả cà chua.

"Đúng vậy, cô ấy cùng chồng mình đã mất tích." Tần Đào trả lời.

"Tôi cùng cô đi." Lương Xuyên nói.

..................

Chồng của Tôn Ái Bình là Lưu Vĩ Minh, hai người kết hôn chưa đến hai năm, không có con, bọn họ cũng không sống trong phòng chung cư, mà sống tại lầu hai tại nhà mình.

Địa điểm nằm ngay sau con phố cũ, gần cửa hàng Lương Xuyên một chút.

Khi Lương Xuyên đến cùng với xe cảnh sát, cha của Lưu Vĩ Munh đã đứng chờ trước cửa.

Ba người xuống xe, đi cùng nhau.

"Đồng chí cảnh sát, nơi này là nhà của con trai tôi, tôi cùng với nó có chút bất hòa nên chúng cũng không sống cùng tôi."

Tóc của cha Lưu Vĩ Minh đã bạc một nửa, có chút nôn nóng cùng lo lắng.

"Thời gian cụ thể khi ông không liên lạc được cho họ là lúc nào?" Tần Đào hỏi.

Còn chưa có chính thức lập án, chỉ có thể tới đây xem tình hình một chút. Trên thực tế, mỗi năm đều có rất nhiều trường hợp mất tích. Trừ phi là vụ việc bắt cóc trẻ con và phụ nữ, thì đại bộ phận của các vụ mất tích đều sẽ không giải quyết được. Ở cái xã hội này, một người đi ra ngoài làm việc hoặc nghĩ muốn đi dạo một chút, thì loại chuyện này vô cùng bình thường.

"Buổi chiều ngày hôm qua thì đã không liên lạc được rồi, vốn dĩ hôm qua đã bàn xong chuyện đi viếng mộ, ngày hôm qua tôi còn gọi một cuộc đến di động của con trai, định sẽ hỏi nó xem đã mua thỏi vàng cùng tiền giấy gì chưa, nào ngờ con trai lại tắt máy, nên tôi đành gọi cho con dâu, nhưng máy con dâu vẫn luôn tỏng trạng thái tắt máy. Hôm nay tôi cũng đến nhà hai đứa nó xem thử, tôi có chìa khóa nhà nên cũng vào nhìn thử, nhưng phát hiện chẳng có ai ở nhà cả."

"Trong nhà có điều gì bất thường không?"

Tần Đào làm ra bộ dạng lão luyện, truy hỏi.

Lương Xuyên cùng Tiểu Vương đi vào nhà đôi vợ chồng nhìn thử.

Căn phòng khá khô , không có dấu vết hỗn độn.

Bề mặt giường trong phòng ngủ cũng rất bằng phẳng và sạch sẽ, nhưng khi bước vào phòng ngủ, Lương Xuyên  hơi nhíu mày, đưa tay ra che mũi.

"Trong nhà thật ra cũng không có dấu vết bị trộm cướp, tôi còn gọi điện đến đồng nghiệp của con trai để hỏi thăm thử, họ nói rằng tối hôm qua không thấy con trai tôi đến làm."

"Có lẽ vợ chồng son đi tận hưởng thế giới hai người rồi, tỷ như đến khách sạn tình thú chẳng hạn." Tiểu Vương dường như muốn thể hiện sự hài hước của mình, "Ông thử liên lạc lại vơi shọ đi, có lẽ trời sáng rồi họ cũng trở về thôi."

Tần Đào cũng đến kiểm tra phòng ở một hồi, nhưng cũng không phát hiện được điều gì, bây giờ chỉ có chuyện về hai chiếc điện thoại không thể liên lạc được.

Chẳng qua, Tần Đào nhìn thấy Lương Xuyên vẫn luôn đứng ở trong phòng không ra, cô đối với Lương Xuyên có chút sùng bái, bởi vì đã từng tận mắt chứng kiến Lương Xuyên ở phòng thẩm vấn thôi miên nghi phạm.

"Cố vấn Lương, có chuyện gì sao ạ?" Tần Đào đi tới, khiêm tốn hỏi.

Tiểu Vương thấy Tần Đào cùng Lương Xuyên đứng gần nhau, không, chính xác là Tần Đào tự  mình tiến đến gần Lương Xuyên, trong lòng Tiểu Vương có chút chua, nhưng cũng không nói gì.

"Cô có ngửi thấy mùi gì không?" Lương Xuyên chỉ lên mũi mình.

"Mùi gì?" Tần Đào hít hít không khí, lắc đầu nói, "Đâu có mùi gì đâu?"

"Chắc là mùi đầu thịt heo ấy." Tiểu Vương chỉ vào phòng bếp, "Tôi vừa mới nhìn qua, trong phòng bếp còn thừa ít thức ăn chưa có xử lý qua, còn có chén bát chưa rửa, thức ăn của vợ chồng son cũng không tệ tí nào."

Nhìn thấy thần sắc nhẹ nhàng của hai vị cảnh sát, cha Lưu Vĩ Minh cũng nhẹ nhàng thả lỏng người, ông ta cũng tự cảm thấy mình đang tự hù dọa chính mình mà thôi, hai người lớn như vậy, đi ra ngoài chơi hai ba ngày mà thôi, không muốn có ai quấy rầy nên tắt di động, lúc này, ông ta còn chủ động nói: 

"Con trai tôi là đầu bếp, cho nên bình thường khi ở nhà, một bàn ăn đều do con trai tôi tự mình nấu."

"Không phải vấn đề nấu ăn, là mùi hải sản." Lương Xuyên nhẹ nhàng phất tay, "Mùi hải sản vô cùng nồng."

"Hả?" Tần Đào lại cẩn thận ngửi một chút, "Có vẻ đúng là mùi hải sản."

"Nhưng họ đâu có ăn hải sản?" Tiểu Vương nói.

"Vậy tại sao mùi hải sản trong phòng ngủ lại nặng nhất?" Lương Xuyên cười, hỏi ngược lại, "Trong phòng bếp không có? Chẳng lẽ bọn họ ở trên giường ăn hải sản chắc?"

"Ah........." Tiểu Vương không biết nên trả lời thế nào.

"Cố vấn Lương, ý của anh là sao?" Tần Đào có chút sốt ruột hỏi.

"Ngoài hải sản ra, còn gì khác có thể toát ra mùi như hải sản?" Lương Xuyên tự nói với chính mình.

Tần Đào không hiểu điều đó,

Tiểu Vương cũng không nghĩ ra, cậu ta chỉ cảm thấy Lương Xuyên không đúng đắn, cố ý đùa giỡn đồng nghiệp nũ của mình.

"Còn không phải là đàn ông sao, trong phòng ngủ của họ, đây là điều bình thường cơ mà."

Lương Xuyên nhìn Tiểu Vương, cười cười nói thẳng:

"Làm ra mùi vị nặng như vậy, cậu không sợ chính mình bắn ra cả máu à."

Lương Xuyên nói xong,

Lại như nghĩ đến cái gì, hắn chủ động đi tới mép giường, duỗi tay bắt lấy khăn trải giường, sau đó trực tiếp xốc lên,

"Rầm"

Khăn trải giường bị xốc lên,

Vết máu luôn được giấu dưới khăn trải giường lộ ra,

Cực kỳ ghê người!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro