Chương 12: Đầu thịt heo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đội cảnh sát được phái đi, Ngô Đại Hải với hai mắt thâm quầng cùng mái tóc rối tung xuất hiện trước mặt Lương Xuyên. Điều này không phù hợp với hình ảnh trước đây của anh ta, người không biết còn tưởng Ngô Đội mất ăn mất ngủ vội vàng công tác. Nhưng trên thực tế, bởi vì tối qua anh ta phải giúp đỡ đài truyền hình kia thu tiết mục còn chưa kịp nghỉ ngơi đã bị gọi đến đây.

"Xuyên nhi, cậu cũng ở đây à." Ngô Đại Hải duỗi tay vỗ vỗ lên bả vai Lương Xuyên, "Cậu ở đây tôi liền an tâm, buồn ngủ quá đi mất."

Nói xong, còn thuận tiện ngáp một cái, nhưng ngay lập tức anh ta liền dùng tay che lại. Bốn phía có không ít đám đông chạy đến xem náo nhiệt. Thân Llà đội trưởng của Đội Cảnh sát Hình sự, anh ta không thể không biểu hiện ra sự nghiêm túc của mình.

Đôi mắt của đám đông rất sắc bén và rõ ràng vào lúc này, ngay cả khi cảnh sát không tìm thấy thi thể, mà chỉ có vết máu dưới ga trải giường, nhưng đám đông xung quanh họ tụ tập lại rất nhanh chóng như thể đây là hiện trường của một con cá mập đẫm máu.

"Kiểm tra thế nào rồi? Báo cáo giám định máu thì sao?"

Ngô Đại Hải tỉnh táo hỏi.

"Ngô Đội, báo cáo giám định máu đã xong, là máu của Tôn Ái Bình." Pháp y Giản Hồng so với Ngô Đại Hải đến sớm hơn một bước.

Ngô Đại Hải đi đến phòng ngủ, cảnh sát đang chụp ảnh và thu thập bằng chứng tại chỗ.

"Chỗ máu này, chắc không chết người được đi?"

Ngô Đại Hải chỉ vào vết máu trên khăn tari giường, hỏi.

Lượng vết máu trên khăn trải giường không nhiều, và thậm chí một người vô tình chảy máu mũi có thể còn nhiều hơn thế.

"Xem phân bố đã." Lương Xuyên biết rằng trạng thái tinh thần của Ngô Đại Hải không tốt. Tất nhiên, khi trạng thái tinh thần của Ngô Đại Hải tốt, mức độ điều tra tội phạm cũng gần với thời điểm này.  "Máu phân bố rất hỗn độn, như vậy có thể nói Tôn Ái Bình đã chống cự."

Lương Xuyên không trực tiếp gọi Tôn Ái Bình cụm từ "Người chết". Đầu tiên, hắn không tìm thấy đủ bằng chứng để chứng minh rằng người đó đã bị giết. Thứ hai, sâu thẳm, Lương Xuyên không muốn người phụ nữ trẻ cho mình hai quả cà chua hôm qua đã chết.

"Ồ." Ngô Đại Hải gật đầu, cảm thấy Lương Xuyên nói rất đúng, máu không nhiều, nhưng có thể thấy rằng Tôn Ái Bình chắc chắn đã chống cự trên giường.

"Ngô Đội, khăn trải giường này chúng tôi muốn lấy về tiến hành thêm một bước xét nghiệm, cố vấn Lương có nói, trên mặt của khăn trải giường này khả năng có tinh dịch dính lên."

"Gì?" Ngô Đại Hải chủ động tiến đến bên khăn trải giường ngửi một chút, sau đó lộ ra sắc mặt ghê tởm, lúc này mới hiểu, nói, "Phân hai bước, Giản Hồng, cô có trách nhiệm đưa bằng chứng ở đây về cục cảnh sát. Tôn Kiến Quốc, anh dẫn người đến phụ cận gần đây, nhìn xem hai vợ chồng có mối quan hệ đặc thù với ai không, mặt khác, an bài người đến phụ cận xem thử có chỗ hẻo lánh nào thích hợp.........." Ngô Đại Hải nhìn thấy cha chồng của Tôn Ái Bình đi tới, liền đem hai chữ "vứt xác" nuốt xuống, nhưng Tôn Kiến Quốc cũng đã hiểu được ý tứ của Ngô Đại Hải.

"Tôi có một kiến nghị, không phải lần trước anh gặp được vị chủ nhiệm của đơn vị điều tra Internet à, anh nhờ họ hỗ trợ điều tra một chút, lịch sử điện thoại với thông tin tài chính của hai vợ chồng trong 24 tiếng."

"À, tôi biết, đợi lát nữa tôi gọi điện thoại trực tiếp." Đôi mắt của Ngô Đại Hải chứa đầy tơ máu. Lúc này, anh ta đã sắp không chống đỡ nổi. Sau khi an bài công tác xong, anh ta liền lấy lất lý do đi ra ngoài thăm dò, lôi kéo theo Lương Xuyên ngồi lên xe cảnh sát của anh ta, về tới cửa hàng Lương Xuyên.

"Người anh em, tôi thật sự không chịu đựng nổi, tôi ở nơi này của cậu chợp mắt một chút. Di động của tôi để ở đay, nếu có tin tức hay phát hiện gì mới thì cậu cứ trực tiếp nghe điện thoại luôn nhé, sau đó rồi hãy đánh thức tôi dậy."

Nói xong, Ngô Đại Hải trực tiếp dựa lên cái ghế đặt sau quầy của Lương Xuyên chợp mắt, cũng là làm khó anh ta, đương nhiên, cũng không thể nói Ngô Đại Hải không làm tròn trách nhiệm, trên thực tế, loại người này rất thích hợp làm lãnh đạo, vì anh ta chỉ cần biết phải làm gì, không cần phải làm gì. Người biết làm thế nào và phải làm cái gì đều sẽ là việc của cấp dưới.

Chỉ chốc lát sau, tiếng ngáy của Ngô Đại Hải vang lên, Lương Xuyên khẽ lắc đầu, lấy một cái áo khoác của mình, khoác lên người anh ta.

Vào khoảng bốn giờ chiều, điện thoại di động của Ngô Đại Hải vang lên.

"Ngô Đội, đã có kết quả kiểm nghiệm khăn trải giường, ở mặt trên chúng tôi phát hiện có tinh dịch của ba người."

"Có thể tiến hành so DNA không?" Lương Xuyên hỏi.

Đầu dây bên kia điện thoại, Giản Hồng nghe thấy người trả lời là Lương Xuyên, sửng sốt một chút, nhưng ngay lập tức nói: "Kho DNA của quốc gia chúng ta không đầy đủ, tuy chưa khớp với thông tin, nhưng dấu vân tay ở trong nhà Tôn Ái Bình đã thu lại toàn bộ, trừ hai người bị hại ra, dấu vân tay của những người khác tương đối nhiều."

"Được, cảm ơn."

"Vậy tôi cúp máy trước nhé." Giản Hồng báo cáo xong liền cúp máy.

Lúc này, Ngô Đại Hải cũng đã tỉnh dậy,

"Xuyên nhi, có kết quả rồi à?"

Lương Xuyên thuật lại những lời của Giản Hồng với Ngô Đại Hải.

Ngô Đại Hải vừa mới chuẩn bị nói cái gì, di động lại vang lên,

"Tôn Kiến Quốc gọi đến, tôi trước nghe điện thoại đã nhé"

Ngô Đại Hải chào Lương Xuyên, trả lời điện thoại trước, và sau một lúc, chỉ mới vừa cúp điện thoại, một cú điện thoại khác lại đến, Ngô Đại Hải lắc đầu mỉm cười và trả lời.

Lương Xuyên vừa lúc đi tới nhà vệ sinh rửa tay, trời đã sớm tối, hắn lúc này mới nhớ tới mình vẫn chưa ăn cơm trưa.

"Xuyên nhi."

Ngô Đại Hải nghe xong điện thoại, đi đến cửa nhà vệ sinh, rút ra một điếu thuốc, châm lửa đốt thuốc, sau khi ngủ một giấc tinh thần anh ta đã tỉnh táo, cộng với tin tức mới về phương diện điều tra, vừa lúc có thể tiến hành công tác.

"Tôn Kiến Quốc nói, phát hiện được trong nhà của Tôn Ái Bình vốn dĩ có thiết bị theo dõi, nhưng đường theo dõi đã bị người cắt đứt, hơn nữa máy tính theo dõi cũng bị người lấy mất. Mối quan hệ xã hội của Tôn Ái bình với Lưu Vĩ Minh cũng rất đơn giản, không có kẻ thù nào, cho nên, bây giờ tôi nghĩ có nhiều khả năng hai vợ chồng này bị cướp. Tôn Ái Bình lớn lên trông như thế nào?"

Ngô Đại Hải đột nhiên hỏi.

"Khá xinh đẹp, rất trẻ." Lương Xuyên trung thực trả lời.

"Ừm, nhiều người *****, cắt đứt liên lạc, không có bất ngờ gì xảy ra thì đây là án cướp, hơn nữa là một băng nhóm.

Đúng rồi, mới vừa nãy Hình Minh cũng gọi đến, nói rằng thẻ ngân hàng của lưu Vĩ Minh đã bị lấy đi 20.000 nhân dân tệ từ máy ATM gần đó vào tối hôm qua.  Tôi đã phái người đến đó lấy đoạn theo dõi rồi."

"Cắt đứt đường dây giám sát trước, sau đó lấy máy tính đi. Có thể ngay từ đầu máy giám sát đã bị quay lại toàn bộ, cho nên, băng nhóm tội phạm này không có kinh nghiệm." Lương Xuyên nói ra ý kiến của mình.

"Tôi sẽ chú ý. Trước tiên tôi sẽ kiểm tra dân nhập cư gần đó, sau đó lại điều tra mấy nhóm lưu manh cùng người từng phạm tội qua một lần, nhưng điều khẩn cấp bây giờ là tìm ra Tôn Ái Bình và Lưu Vĩ Minh."

Ngô Đại Hải gãi gãi đầu,

Anh ta vừa mới phá xong một vụ án tử, xem như vừa mới nổi bật, nhưng nếu lại có án mạng xảy ra, cho dù anh ta có phá xong án này, phía trên sẽ cảm thấy người bên này trị an vô cùng kém, cho dù là án mạng, cũng xem như không.

Lương Xuyên vốn định nói hia vợ chồng kia lành ít dữ nhiều, nhưng lời đến bên miệng lại rút về.

Xác thật, vào nhà cướp bóc, nếu trói người và muốn tiền chuộc, sớm đã gọi đến bên nhà Lưu Vĩ Minh đòi tiền. Nhưng hiện tại,

Khả năng lớn nhất,

Lưu Vĩ Minh cùng Tôn Ái Bình nói không chừng đang là hai cổ thi thể nằm tại địa phương hẻo lánh nào đó, 

"Đi thôi Xuyên nhi, cùng tôi về cục cảnh sát ăn cơm, tôi còn phải báo cáo án này lên cấp trên nữa."

Ngô Đại Hải biết Lương Xuyên sẽ quên ăm cơm.

"Không đi, anh vội thì cứ đi đi, nếu phát hiện được thi thể, có thể gọi điện cho tôi, tôi sẽ qua đó."

"Này là điều hiển nhiên." Ngô Đại Hải cười cười, lấy điện thoại và đội mũ cảnh sát,  đi ra ngoài.

Trời đã tối, Lương Xuyên đóng cửa hàng, bước lên tầng hai, lấy ra một bộ quần áo sạch từ tủ quần áo và bước vào phòng tắm để tắm.

Hăn không có bệnh sạch sẽ, nhưng cái bầu không khí ngày hôm nay làm hắn không thoải mái.

Trên thực tế, nếu đó là một thi thể hay hiện trường đẫm máu, hắn sẽ không có cảm giác gì, nhưng ngay khi ngửi thấy mùi đó, Lương Xuyên có thể nghĩ đến Tôn Ái Bình rốt cuộc vào ngày hôm qua, ở tại căn phòng ngủ kia, cô ấy đã phải chịu các loại tra tấn cùng lăng nhục như thế nào.

Có đôi khi, bạn sẽ tự hỏi tại sao bản chất của con người lại có thể xấu xa đến mức đó, ví dụ, trong các bộ phim kháng chiến, thường sẽ có những bức ảnh về việc quân đội Nhật đã làm ra những điều tàn khốc, táng tận lương tâm, nhưng thực tế, ở một khu rừng rất lớn, sẽ có đủ các loại động vật. Cũng giống như bản chất con người,  bẩn thỉu và xấu xí, bất kể quốc tịch và ranh giới.

Nghĩ tới Tôn Ái Bình, Lương Xuyên lại nhớ đến hai quả cà chua, sau đó lại ý thức được,

Hắn hình như lại quên ăn tối rồi,

Không ăn không được, nếu không ngày mai khi tỉnh dậy, tinh thần hắn sẽ không gượng dậy nổi.

Tắm xong, Lương Xuyên lau người và mặc quần áo vào,

Bữa tối,

Ăn tùy tiện đối phó một chút là được, hình như trong phòng bếp còn có mì sợi.

Chỉ là,

Vào lúc này,

Một hương vị của thịt đột nhiên truyền đến, và âm thanh xào rau phát ra từ trong phòng bếp.

Ngô Đại Hải đi rồi, cửa hàng cũng đã đóng cửa,

Con mèo Phổ Nhị kia cũng không có khả năng cầm chảo xào rau.

"Meo."

Phổ Nhị từ trên thang lầu nhảy xuống.

Nó không xuống vì mùi thịt.

Lương Xuyên bước ra khỏi phòng tắm, và đi đến cửa phòng bếp,

Nơi này, mùi thịt rất nồng đậm, có hơi hăng,

Một người đàn ông đang cầm lấy chảo cùng một cái xẻng xào thức ăn,

Động tác của người đàn ông rất thuần thục, hẳn là một đầu bếp chuyên môn, không thì cũng rất am hiểu việc nấu ăn.

Tắt lửa,

Dọn lên bàn,

Nước sốt mì,

Liền mạch, lưu loát,

Bữa cơm của Lương Xuyên vẫn luôn rất đơn giản, cho nên chén đũa trong nhà cũng rất ít. Người đàn ông tìm thấy một cái bát to, đặt thức ăn vào bên trong bát,

Xoay người, 

Bưng đồ ăn đến trước mặt Lương Xuyên.

Đó là một bát đầu thịt lợn, được chiên với một số món ăn phụ, vì vậy mùi thịt rất hấp dẫn lòng người.

Nhưng người đang đứng ở đây là Lương Xuyên, một người không có cảm giác đói, nếu đổi lại là một người bình thường, phỏng chừng sẽ nhanh chóng cầm lấy bát đồ ăn, ăn ngấu nghiến.

Khuôn mặt người đàn ông thanh tú,

Không giống với khuôn mặt của những người đầu bếp khác, người nọ có hơi thon gầy.

"Ăn..... Dùng bữa..... Đã làm xong..... Ăn..... Dừng bữa..... Đã làm xong....."

Người đàn ông khó khăn lặp lại mấy từ trong miệng,

Mang theo một chút thanh âm nức nở cùng sự không đành lòng,

Đôi mắt người nọ trống rỗng, không thể thấy được ánh sáng trong đôi mắt ấy, như thể người nọ không có mắt,

Nhưng hai dòng máu lại chảy ra từ nơi đó,

Vừa lúc nhỏ giọt xuống đôi tay đang cầm lấy bát thịt lợn.

"Tí tách..... Tí tách..... Tí tách....."

Chất lỏng đỏ tươi,

Nhanh chóng bao phủ lên bát thịt,

Giống như một bát canh thịt tanh nồng mùi máu....................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro