Chương 13: Tiểu súc sinh!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bát đầu thịt lợn này, Lương Xuyên ăn không nổi, hắn chỉ đứng trước mặt người nọ, không nhúc nhích;

Mà người nọ cũng như hắn, bưng bát thịt đứng yên tại chỗ.

Hình ảnh vào lúc này tựa hồ đang bị ngưng lại, trong không khí cũng tràn ngập một loại áp lực đặc sệt.

Khoảng chừng mười lăm phút sau, Lương Xuyên thở dài một hơi, gật đầu với người nọ.

Lúc này, người nọ mới yên lặng xoay người, lui về phía sau, cho đến khi lui hẳn vào phòng bếp, sau đó, cánh cửa phòng bếp cũng chậm rãi khép lại.

"Meo."

Phổ Nhị lại phát ra tiếng kêu, thực thanh thúy, nhưng có một chút dồn dập.

Ánh mắt Lương Xuyên khôi phục lại, duỗi tay đẩy ra cửa phòng bếp,

Mọi thứ trong bếp vẫn như thường lệ.

Cái bát to ngày thường Lương Xuyên dùng để ăn mì vẫn còn sạch sẽ, mặt trên cũng không có vết máu hay thậm chí là đầu thịt lợn, dụng cụ nấu ăn cũng lạnh lẽo, căn bản chưa từng có ai chạm qua chúng.

Lương Xuyên đứng trước bếp, đổ nước, đốt lửa.

Ngọn lửa mạnh mẽ, không ngừng lay động, biến hóa ra vô số tư thái, rất nhiều người đã từng trải qua loại hứng thú khi nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, cũng bởi vậy nên mới gây ra sự mơ màng cho mỗi người.

Nước sôi,

Lương Xuyên lấy ra mì sợi, cầm lấy chiếc đũa, nhẹ nhàng mà khuấy.

Hắn đối với việc ăn uống không có bao nhiêu hứng thú, nhưng hắn vẫn biết bản thân mình cần phải ăn, nếu không hắn sẽ không có sức lực cùng tinh thần tỉnh táo.

Một vị triết gia vĩ đại đã từng nói qua: Ăn, là để sống, mà sống, không phải để ăn.

Có lẽ đây là câu giải thích sâu sắc nhất về cơ thể của Lương Xuyên, hắn thật sự chỉ ăn để sống.

Tắt lửa,

Phết mì,

Rắc một chút muối,

Lương Xuyên ngồi trên quầy với bát mì to, cầm lấy chiếc đũa và bắt đầu ăn mì.

Một món ăn thanh đạm đến không thể thanh đạm hơn, không có thêm bất kỳ các loại gia vị gì khác, càng không có thêm thịt đi cùng. Nhưng Lương Xuyên càng ăn càng cảm thấy dạ dày hắn đang co rút.

Một mùi máu gay mũi phát ra từ bát mì,

Hết thảy đều không đúng,

Giác quan và ý thức của con người rất dễ mắc phải sai lầm.

Gắng gượng ăn hết nửa bát mì, Lương Xuyên dùng sức che miệng mình, để phòng ngừa nôn hết ra.

Phổ Nhị nhảy lên trên quầy, đôi mắt mèo nhìn Lương Xuyên.

Qua một hồi lâu, Lương Xuyên mới bình thường trở lại, hắn hít sâu một hơi, sau đó đứng thẳng người, đưa tay ôm lấy Phổ Nhị.

Lòng bàn tay hắn nhẹ xoa lên lớp lông tinh tế của Phổ Nhị, giống như làm vậy sẽ làm tâm trí hắn bình tĩnh trở lại.

Di động vào lúc này vang lên,

Phổ Nhị trực tiếp từ bên tỏng lòng ngực Lương Xuyên nhảy ra, nó không thích bị ôm vào người, cho dù có là chủ nhân đi chăng nữa, có lẽ, vừa rồi, nó chỉ hạ mình để chủ nhân ôm lấy bình ổn lại tâm trạng.

Lương Xuyên cầm lấy di động, bắt máy:

"Uy, Xuyên nhi, thi thể đã được tìm thấy, nó nằm ở con phố cũ phía sau cửa hàng của cậu, tôi sẽ phái Tiểu Đào đến đón cậu."

"Hai vợ chồng đều ở đó?"

"Đúng vậy, đều ở đó cả, mẹ nó, mấy con chó kia!" Ngô Đại Hải mắng một câu, hiển nhiên, anh ta cũng đang có chút cáu kỉnh.

Cúp điện thoại, Lương Xuyên ăn luôn nửa bát mì còn lại, ăn rất nhanh, cũng rất kiên quyết, hắn vốn nấu rất ít mì, đặc biệt đêm nay có khả năng phải thức thâu đêm, chỉ ăn một chén mì, không đủ.

Sau khi ăn xong mì, Lương Xuyên đi vào phòng bếp rửa bát đũa và nồi nấu, xoa xoa tay. Khi hắn vừa mới bước ra khỏi bếp, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

"Cố vấn Lương, cố vấn Lương."

Là tiếng của Tần Đào.

Lương Xuyên mở cửa, đối phương đang nhìn hắn, như muốn nói gì đó, kết quả Lương Xuyên chỉ nói: "Đi thôi."

"Vâng."

Tần Đào giúp Lương Xuyên khóa cửa, còn ân cần giúp Lương Xuyên mở cửa xe cảnh sát. Chờ đến khi Lương Xuyên ngồi ngay ngắn ở phía sau, cô mới ngồi vào vị trí lái và khởi động xe.

"Cố vấn Lương, tôi nói anh nghe một chút về tiến triển của vụ án nhé. Thi thể được tìm thấy bởi chó cảnh sát, hiện trường vụ án cách ngọn núi than bỏ hoang không xa, nơi đó có một cái hang, cả hai thi thể đều nằm ở bên trong."

"Địa điểm cụ thể." Lương Xuyên nhắc nhở nói.

"Tôi..... Tôi chỉ biết tình trạng của thi thể rất thảm, trước khi chết có lẽ đã bị ngược đãi." Tần Đào khó xửa nói. Khi lần đầu nhìn thấy thi thể, cô ngay cả nhìn cũng không dám. Không phải cô sợ xác chết, mà là vì thi thể bị ngược đãi đến không thể nhìn thấy được bộ dáng lúc đầu, cho nên khi Ngô Đại Hải phái cô đi đón Lương Xuyên, cô liền gấp rút chạy đi luôn.

Lương Xuyên cũng không hỏi nữa. Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã lái đến chân núi than, vì chỉ mới tám giờ tối, nên có rất nhiều người vây xem.

Có người thuần túy chỉ đến xem náo nhiệt, có người lại cầm di động chụp hình không ngừng, ước tính sẽ chuyển ngay hình ảnh lên vòng bạn bè và Weibo để kiếm fame.

"Nhường một chút, nhường một chút, này, các người đang làm gì đấy, đây là khu không phận sự miễn vào, phụ cần nơi này còn chưa lấy bằng chứng đâu!"

Tần Đào hét lên lo lắng với cảnh sát gần đó trong khi mở đường cho Lương Xuyên.

Thi thể đã được tìm thấy, nhưng khu vực xung quanh thi thể có khả năng sẽ tìm thấy được một số manh mối có giá trị, chẳng hạn như dấu chân, nhưng bây giờ lại có rất nhiều người vây xem đi tới đi lui, điều này cực kỳ gây hại cho hiện trường.

"Này, không phải nói tìm thấy xác chết sao? Mấy người nhanh thu dọn cho chúng tôi đến nhìn một cái."

Một người đàn ông trung niên hói đầu hô lớn, bốn phía còn có không ít người phụ họa theo.

"Anh là người nhà của người chết à?" Tần Đào nhìn chằm chằm người đàn ông.

"Tôi không phải, chỉ là muốn xem náo nhiệt thôi, chân cũng đã đến đây rồi, phải nhìn thấy các xác đó một cái chứ." Trung niên hói đầu cười ha hả nói, "Đại gia hỏa tôi đứng ở đây lâu như vậy rồi, dù sao cũng phải nhìn người chết một cái rồi mới về nhà ngủ được."

"Chờ một cá nhân trong nhà anh chết thì anh có thể nhìn đủ luôn ấy!" Tần Đào không khách khí mắng trở về.

Trung niên hói đầu ngây người, không nghĩ tới nữ cảnh sát thế mà không khách khí mắng người, nguoiè trung niên lập tức tức giận, hét lên:

"Tôi muốn khiếu nại, cô nói đi, nói đi, cảnh sát mắng người rồi, mắng người rồi!"

"Đây, còi cảnh báo của tôi, anh đi khiếu nại đi, tên khốn*, nếu không phải bà đây mặc cảnh phục, đã sớm đánh người nằm sấp xuông!"

*Vương Bát Đản (王八蛋): là một từ rất hung hăng và phổ biến ở miền Bắc Trung Quốc. Là từ chơi chữ,  "Vương Bát" có nghĩa là đồ con rùa, con rùa rụt cổ. Vương Bát Đản có nghĩa là Đồ Con Rùa Rụt Cổ. Ý chỉ một người nhát chết, không dám đương đầu với khó khăn, thích trốn tránh. Tùy theo ngữ cảnh mà chửi.

Tần Đào chỉ vào còi báo động của mình cho đối phương nhìn, sau đó lôi kéo ống tay áo Lương Xuyên tiếp tục đi lên phía trước. Có cô ấy vừa mới nổi quyền uy, chu vi vây xem của đám người đã thối lui bớt, lúc đi lên cũng khá dễ dàng.

"Xuyên nhi, ở đây."

Ngô Đại Hải đã sớm sốt ruột vì chờ đợi, khi nhìn thấy Lương Xuyên, tự nhiên sẽ vui mừng khôn xiết, anh ta hiện tại như kiến bò trên chảo. Lúc trước cũng đã đoán được các tình huống sẽ xảy ra, sau khi tìm thấy thi thể của hai vợ chồng, vụ án cướp của giết người này đã được xác nhận. Có thể hình dung được vụ án này sẽ gây phong ba rất lớn cho dư luận xã hội. Hiện trường phạm tội đầu tiên có thể khẳng định là nhà của hai vợ chồng trẻ.

Cư dân sống trong nhà riêng của họ và bị bọn côn đồ tra tấn và giết chết. Vậy bạn còn có thể lấy gì để bảo đảm cho người khác?

Nếu vụ án này không nhanh chóng phá vỡ và bắt được nghi phạm, áp lực lên cảnh sát bởi dư luận sẽ tăng lên.

Thi thể đã được chuyển đến một căn lều giản dị bên cạnh, phía dưới còn lót thêm một cái vải trắng.

Sở dĩ làm như vậy cũng là vì sợ có người sẽ chụp ảnh rồi truyền ra bên ngoài.

Khi Lương Xuyên vào trong lều, nữ pháp y Giản Hồng đã thực hiện bước khám nghiệm đầu tiên cùng hai trợ lý của mình. Khi Giản Hồng thấy Lương Xuyên bước vào, cô đã không còn sự tò mò và bất mãn của lần đầu tiên. Cô chỉ cau mày và nói một cách giận dữ. "Cố vấn, nhất định phải bắt được mấy cái tên súc sinh kia."

Pháp y là những người đã quen nhìn thấy sự sống và cái chết, cũng là những người có sức chịu đựng và tinh thần rất tốt. Một số pháp y tuyệt vời thậm chí có thể phân tích khám nghiệm tử thi trong khi đang nói về chuyện sẽ ăn gì vào tối nay, nhưng hiện tại cảm xúc của Giản Hồng đã bị ảnh hưởng.

Lương Xuyên ngồi xổm xuống, bắt đầu quan sát thi thể.

Cơ thể nam là Lưu Vĩ Minh, cơ thể nữ là Tôn Ái Bình.

"Thi thể nam đã chịu nhiều cú đánh mạnh vào đầu, trên người cũng có rất nhiều vết bầm, nhưng nguyên nhân cái chết là bị bóp nghẹt bằng thứ gì đó như một chuỗi kim loại." Giản Hồng chỉ lên vị trí cổ của thi thể nam, mặt trên có một chuỗi vết bầm hằn sâu, "Có một dấu vết mỏng hơn ở đây. Tôi nghi ngờ rằng kẻ giết người đang dự định sử dụng một sợi dây mỏng hơn, như đường dây điện thoại, để bóp cổ anh ta, nhưng không thành công. Cuối cùng mới thay thành một chuỗi kim loại."

Giản Hồng sau khi nói xong lại chỉ thi thể nữ,

"Thi thể nữ trước khi chết đã từng gặp phải rất nhiều lần xâm phạm, hạ thể xuất huyết đồng thời bị lạm dụng cùng một lúc, thi thể nữ như phòng thượng bị cắm tăm xỉa răng, một cái khác như phòng bị nát*, bước đầu phán đoán, là bị răng hàm cắn đứt." Giản Hồng nói tới đây thì dừng một chút, như thể kiềm chế sự tức giận của mình, cô nói tiếp: "Vết máu ứ đọng trên thi thể nữ càng nhiều hơn thi thể nam, nhiều chỗ còn có dấu răng, đồng thời còn có dấu vết của tàn thuốc."

*女尸一个茹房上插着牙签,另一个茹房被碎了 : Câu này đọc nhưng mà tui không hiểu lắm, tui có tra trên QT, xong cũng không hiểu (╥_╥) nên giờ tui sẽ dịch theo những gì mà tui hiểu nha. Nếu ai biết thì góp ý để tui sửa (″ロ゛)

"Mẹ nó, năm đó tiểu tử Nhật Bản cũng giống như vậy, đều là súc sinh!"

Ngô Đại Hải ở bên cạnh mắng.

Có lẽ, Ngô Đại Hải thậm chí còn tức giận hơn khi lần này không phải do người Nhật thực hiện. Làm ra loại sự tình không bằng cầm thú này, đó là người Trung Quốc, thậm chí có thể là đồng hương sống tại khu vực này.

Lương Xuyên gật đầu, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh Lưu Vĩ Minh trong tay cầm lấy một cái bát đầu thịt hep, hắn nhấp môi, Lương Xuyên lấy ra một điếu thuốc, sau đó đứng bên ngoài lều hút thuốc.

"Xuyên nhi, nơi này không thể hút thuốc." Ngô Đại Hải  nhắc nhở nói, "Đội cảnh sát chúng ta ở phụ cận tìm thấy mấy tàn thuốc."

Lương Xuyên gật đầu, không bậc lửa hút thuốc, mà chỉ đưa thuốc lên miệng, chậm rãi nhấm nuốt trong miêngh, hắn muốn an tĩnh và im lặng.

Sau đó, Lương Xuyên khom lưng đi vào lều trại, ngồi xuống bên cạnh thi thể của Tôn Ái Bình, hắn duỗi tay chạm lên trán Tôn Ái Bình, đồng thời nhắm mắt lại.

Giản Hồng và Ngô Đại Hải ở một bên cũng không nói gì, ở trong mắt bọn họ, đây có thể là thói quen của Lương Xuyên, là người có bản lĩnh, ai cũng sẽ có không ít thói quen cổ quái.

Tầm nhìn ban đầu của Lương Xuyên, là một mảnh hắc ám.

Sau đó, dần dần, hắn phát hiện tầm mắt của mình biến thành nằm phẳng, ở trước mắt, xuất hiện thân hình của một người đàn ông đang quỳ, thân hình người nọ rất mơ hồ, nhưng Lương Xuyên có thể nhận ra được, người nọ là Lưu Vĩ Minh, là chồng của Tôn Ái Bình.

"Em không sao chứ?" Đây là giọng nói của người đàn ông.

"Em không sao." Đây là giọng nói của người phụ nữ.

"Không có việc gì thì tốt, không có việc gì thì tốt, mau kết thúc thôi, mau kết thúc thôi, bọn họ cần phải đi rồi." Đây là giọng nói của người đàn ông.

Kế tiếp, là tiếng khóc của người đàn ông và người phụ nữ.

Lương Xuyên cảm thấy đầu mình đau, ý thức có chút mơ màng. Lúc này, hắn dường như cảm thấy Lưu Vĩ Minh vẫn đang đứng trước mặt mình với bát canh thịt và Tôn Ái Bình cầm hai quả cà chua cho mình.

Sau một thời gian dài trong bóng tối,

Hình ảnh,

Lại xuất hiện một lần nữa.

"Còn chồng tôi thì sao? Chồng tôi đâu!" Người phụ nữ điên cuồng hô lên, "Các người không phải nói, chỉ cần tôi bồi các người các người sẽ buông tha tôi sao, tôi sẽ không báo cảnh sat, cầu xin các nguòi nói cho tôi đi, chồng tôi đâu rồi?" Người phụ nữ khóc nức nở, cô ấy dường như đã cảm nhận được có gì không đúng.

"Thằng đó đã chết, hiện tại là mày." Một giọng nói của một người đàn ông truyền ra từ trong bóng tối, giọng nói này, có chút non nớt, không, nên nói là, còn rất trẻ.

Cơ thể người phụ nữ run rẩy, tựa hồ cô không thể chấp nhận được kết quả này.

Kế tiếp, một cái chăn trải giường phủ xuống, ngăn chặn mũi và miệng của người phụ nữ, còn có một đôi bàn tay đang bóp lấy cổ người phụ nữ, đồng thời còn có người đè nặng lên cánh tay và hai chân của cô ấy, nhằm ngăn chặn cô giãy giụa.

Không thể thở nổi, 

Nghẹt thở khủng khiếp,

Sự đàn áp vô nhân đạo.

Cơ thể Lương Xuyên cũng bắt đầu run rẩy, loại hít thở không thông này hắn cũng cảm nhận được, hắn cảm thấy dường như bản thân cũng phải hứng chịu loại cảm giác hít thở không thông này.

"Ngô Đội." Giản Hồng nhìn về phía Ngô Đại Hải, ý muốn nói tình trạng của Lươn Xuyên có chút không đúng, sắc mặt tái nhợt, hô hấp cũng dồn dập.

"Đừng quấy rầy cậu ấy." Ngô Đại Hải ngồi xổm xuống bên cạnh Lương Xuyên, cẩn thận quan sát hắn, anh ta sợ Lương Xuyên sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Bóng tối,

Vẫn là bóng tối vô tận,

Nhưng loại cảm giác hít thở không thông này đang dần biến mất,

Tựa hồ, hết thảy như ngưng đọng lại.

Có người dùng khăn bịt mũi và miệng,

Có một đôi tay bóp cổ,

Có người đè nặng hai chân,

Có người đè nặng hai tay,

Lương Xuyên yên lặng tự hỏi và cảm thụ,

Như vậy,

Ít nhất là ba người, hung thủ, có ít nhất là ba người.

Khi Lương Xuyên chuẩn bị thoát ly khỏi bóng tối,

Một tia sáng đột nhiên xuất hiện và đâm thẳng vàohẳn.

"Tê............"

Nóng bỏng,

Và đau đớn,

Giãy giụa, một lần nữa lại xuất hiện.

"Mày còn tra tấn nó làm gì." Giọng nói một người đàn ông truyền ra từ trong bóng tối có chút không hài lòng.

"Mẹ nó, không lấy tàn thuốc đốt nó, ai biết được nó chết hay chưa, thế mà nó còn chưa chết đây này, mạng cũng trâu bò thật."

Từng giọng nói,

Đều còn rất trẻ,

Thậm chí,

Còn rất rất trẻ!

"Rầm..............."

Đây là tiếng của bao nilon,

Các lớp túi nhựa được bọc lại, tiếp theo là một lực véo cổ lớn.

Đây là một sự tuyệt vọng sâu sắc, một sự tuyệt vọng không thể chịu đựng được!

Lương Xuyên đột nhiên mở mắt ra, sau đó quỳ xuống bên cạnh thi thể, che cổ và thở mạnh. Bây giờ hắn đang trong tình trạng thiếu oxy cực độ, nhưng đôi mắt hắn lại tràn ngập ánh sáng mỏng.

"Xuyên nhi, cậu không sao chứ?" Ngô Đại Hải ở bên cạnh đỡ lấy bả vai Lương Xuyên, quan tâm hỏi. Anh ta không hy vọng bạn tốt của mình, vì giúp anh ta phá án mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

"Hung thủ có ít nhất là ba người, tuổi còn rất trẻ, rất rất trẻ." Lương Xuyên bắt đầu nói. "Thậm chí, còn có trẻ vị thành niên."

"Cái gì?" Ngô Đại Hải sửng sốt.

"Đi bắt người, đi bắ người a!"

Lương Xuyên một bàn tay trực tiếp nắm chặt lấy cổ áo của Ngô Đại Hải, hắn quát:

"Anh còn thất thần cái gì, đi bắt người a, bắt người! Bắt lấy đám súc sinh kia, súc sinh!"

Ngô Đại Hải nhìn vào đôi mắt chứa đầy tơ máu của Lương Xuyên,

Không biết tại vì sao,

Là một đội trưởng của đội cảnh sát hình sự, cũng xem như đã gặp qua sóng to gió lớn, nhưng ngay lúc này đây, anh ta lại cảm thấy sợ hãi, sợ hãi từ trong xương cốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro