Chương 14: Bọn chúng vẫn là trẻ con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thật xin lỗi, là tôi thất thố."

Lương Xuyên thả tay đang nắm chặt của Ngô Đại Hải, yên lặng cúi đầu, một lúc sau, mới mở mắt ra lần nữa, tơ mắt trong mắt đã dần dần rút đi, ánh mắt đã khôi phục thanh triệt.

Thời gian người chết tử vong không quá lâu, khả năng còn chưa đến 24 tiếng,bởi vậy, nên ký ức vẫn còn rất mới mẻ, và không có cách nào để so sánh với người đã chết tên Trương Nghị Cường đã chết hơn nửa năm trước kia.

Hơn nữa trước khi chết, Tôn Ái Bình còn gặp phải lăng nhục cùng áp bách trong thời gian dài, cách chết lại rất tàn khốc. Do đó, những hình ảnh xâm nhập vào đại não rất sâu.

Đây là giải thích Lương Xuyên,

Tất nhiên, lời giải thích của Đạo giáo hay Phật giáo là người vừa mới qua đời, oán khí vẫn chưa tiêu tán.

"Xuyên nhi, cậu vừa nói hung thủ có ít nhất là ba người, cái này tôi có thể hiểu, nhưng vì sao cậu lại nói bọn họ còn rất trẻ?"

Số lượng hung thủ đã thông qua đối chiếu vết máu trên khăn trải giường để phân tích ra một số lượng đại khái, cho nên đối với điểm này, Ngô Đại Hải không thấy kỳ quái, thế nhưng Lương Xuyên lại nói hung thủ còn rất trẻ, thậm chí còn có cả vị thành niên, điều này khiến Ngô Đại Hải cảm thấy khó hiểu.

Lương Xuyên nhìn qua thi thể Lưu Vĩ Minh, chính hắn đã đọc qua "Di ngôn" của Tôn Ái Bình, nhunge hiện tại, tinh thần lẫn thể xác đều có chút ăn không tiêu, hắn do dự, có nên tiếp tục đọc "Di ngôn" của Lưu Vĩ Minh hay không.

"Thứ nhất, hung thủ trước đó đã cắt đứt đường dây theo dõi, sau lại cầm máy tính đi. Hiển nhiên, vẫn bao gôồm cả trường hợp sau khi hình ảnh được quay lại, hung thủ mới cắt đứt đường dây. Hơn nữa thủ pháp vào nhà cướp bóc còn quá non, có khả năng trước kia đã từng trộm cắp qua nhưng không có hệ thống, cũng không có kinh nghiệm.

Thứ hai, căn cứ vào lời khai của cha mẹ người chết, trước có thể phỏng đoán ra thời gian hung thủ xuất hiện tại nhà họ. Thời gian hung thủ xuất hiện nên đẩy lên trước thời gian người cha kia gọi điện đến. Pháp y Giản, thời gian tử vong cụ thể có thể suy ra không?"

Giản Hồng do dự một chút, nói: "Căn cứ vào mức độ cứng của thi thể, thời gian tử vong chưa đến 24 tiếng, còn thời gian cụ thể thì phải mang thi thể về phòng thí nghiệm phân tích, nhưng.........."

Giản Hồng duỗi tay chỉ lên các dấu vết trên người thi thể,

"Những điều đó đã đủ chứng minh, hai thi thể, đặc biệt là người nữ, trước khi chết đã phải chịu đựng các loại tra tấn vô nhân đạo."

"Vậy, điểm thứu hai, hung thủ đã lưu lại nhà người chết trong một khaongr thời gian, nếu tôi nhớ không lầm, cảnh sát đã đến nhà người chết kiểm tra và phát hiện trong bồn rửa vẫn còn dư một lượng đầu thịt heo. Tôi thậm chí có một loại phỏng đoán lớn, hung thủ còn ở tại nhà người chết ăn cơm."

Lương Xuyên tự hỏi, hắn biết phỏng đoán tiếp theo của hắn có thể sẽ dẫn đến rất nhiều hiểu lầm, nhưng khi hình ảnh Lưu Vĩ Minh nấu cơm xuất hiện tại nhà hắn, kỳ thật đã chứng minh được phỏng đoán của hắn,

"Thậm chí, hung thủ rất có thể một bên lăng nhục người chết nữ, đồng thời người chết nam kia giúp bọn họ nấu cơm, dù sao, người nam kia cũng là một đầu bếp."

"Cái....." Ngô Đại Hải rất muốn nói một câu "Đệch!", cái này cũng có thể suy đoán ra? Sách tâm lý biến thái như vậy à?

Giản Hồng cùng hai trợ nghe thấy phỏng đoán của Lương Xuyên cũng sửng sốt một chút,

Bọn họ cũng không phải kinh ngạc về việc Lương Xuyên dựa vào gì để suy đoán như vậy, dù sao chức nghiệp của họ cũng khác xa Ngô Đại Hải,

Bọn họ khiếp sợ nếu nhóm hung thủ thật sự ở một bên lăng nhục người nữ, rồi bảo người chồng đi nấu cơm, hình ảnh này rốt cuộc là như thế nào?

Điều này đối với người chết mà nói, là một sự khuất nhục không gì hơn?

"Tóm lại, phương pháp giết người thô bạo và đơn giản, nhưng thô bạo đến đâu cũng phải quét tước hiện trường sạch sẽ, nhưng hun thủ lại lưu lại hiện trường một khoảng thời gian rất lâu để lăng nhục và hưởng lạc, cái này có thể chứng minh, số tuổi bình quân của hung thủ, không lớn.

Trừ phi, ở phụ cận đó có nhà giam, và một đám tội phạm chạy trốn tới đó, trước khi bị bắt trở lại thì ở đó hưởng lạc một phen, nhưng khả năng này rất thấp, vô cùng thấp, ở phụ cần Dung Thành, nhà giam gần nhất không có phát sinh chuyện gì đúng không?

"Theo tôi được biết, không có." Ngô Đại Hải trả lời nói.

"Nếu tù nhân ở nơi khác vượt ngục đến, thật vất vả mới chạy đến Dung Thành, cũng sẽ không lấy loại phương thức này gây án pahrn xã hội, tù nhân vượt ngục 12 tiếng đồng hồ họ sẽ cố gắng kiếm thêm được 1 giây tự do, trong khaongr thời gian này họ có thể làm ra bất luận điều gì. Nhưng sau 12 tiếng đồng hồ, tâm thái của bọn họ sẽ biến hóa, họ sẽ càng thêm quý trọng loại tự do này, che dấu mình để đạt được tự do.

Cũng bởi vậy, nên khả năng sau sẽ bị loiạ bỏ,

Tôi kết luận,

Tuổi bình quân của hung thủ rất thấp, còn trẻ, thậm chí còn có vị thành niên."

"Xuyên nhi, đây thật sự là kết quả của cậu?" Ngô Đại Hải xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, "Người trẻ tuổi? Còn có vị thành niên."

"Tuổi lớn, có kiến thức, bọn họ biết sợ, hiểu được cái gì gọi là trừng phạt, ngược lại, tuổi nhỏ, lại tự cho mình đã trưởng thành, khi làm điều ác, trong đầu bọn họ căn bản sẽ không suy nghĩ đến hậu quả, bọn họ chỉ biết đơn thuần hưởng thụ sự sung sướng khi làm điều ác.

Căn cứ vào những manh mối này, theo tâm lý, tâm thái của hung thủ có thể tổng thành ba điểm:

Tự cho là đúng, không biết sợ, thiển cận."

Lương Xuyên dừng một chút,

"Cũng có thể dùng thành ngữ để khái quát: Nghé con mới sinh không sợ cọp."

"Ngô Đội, video tới, từ video theo dõi trong ngân hàng." Một người cảnh sát chạy tới.

"Sao lại lâu như vậy?" Ngô Đại Hải có chút không hài lòng nói.

"Chúng tôi phải liên lạc với ngân hàng sau khi tìm kiếm bằng chứng trong Bộ phận điều tra Internet. Vì vậy có một chút chậm trễ." Vị cảnh sát này cũng không có biện pháp, đối mặt với lửa giận của đội trưởng chỉ có thể nghênh diện.

Kỳ thật, bọn họ thật sự không tính chậm trễ thời gian, lấy tốc độ nhanh nhất để lấy bằng chứng, trong đó còn bao gồm cả việc tinh chỉnh lại hình ảnh.

Ngô Đại Hải tiếp nhận di động của vị cảnh sát kia, ý bảo Lương Xuyên lại đây cùng xem.

"Thẻ ngân hàng của Lưu Vĩ Minh, vào chạng vạng hôm qua, đã bị người đến rút hai lần."

Giọng nói trong video hẳn là của Hình Minh.

"Lần đầu tiên là 4h31ph chiều, nhưng mật mã nhập lại không đúng, căn cứ theo phân tích cảu tôi, hung thủ đã buộc Lưu Vĩ Minh nói mật khẩu ngân hàng, nhưng cố ý nói sau, để hung thủ rút tiền thất bại.

Lần thứ hai là 4h59ph, mật mã nhập thành công, thực hiển nhiên, hungt hủ đã bức bách Lưu Vĩ Minh nói mật khẩu chính xác.

Hai lần rút tiền, hung thủ đều mặc hoodie màu đen và mang mũ, cố ý che mặt mình, hình ảnh có giá trị duy nhất là ở chỗ này."

Video dừng lại ở một hình ảnh, sau đó phóng to, sau đó tiền hành thêm một bước xử lý,

Lúc này, hiện ra ở trong mắt Lương Xuyên và Ngô Đại Hải,

Là hình ảnh khi hung thủ vừa mới rút tiền xong,

Hung thủ hơi ngẩng, chỉ lộ ra cái cằm, nhưng ở khóe miệng, còn mang theo nụ cười mừng thầm, như một đứa trẻ nhận được tiền mừng tuổi từ người lớn trong nhà.

"Mẹ nó, súc sinh." Ngô Đại Hải mắng, tuy rằng không có biện pháp thấy rõ hung thủ, nhưng thông qua cái cằm ngây ngô, tuổi của hung thủ tuyệt đối không lớn, thậm chí giống như lời Lương Xuyên nói, còn rất trẻ.

"Tôn Kiến Quốc, điều chỉnh lại phạm vi điều tra!"

Ngô Đại Hải hét lên giận dữ với Tôn Kiến Quốc và nhóm cấp dưới, để bắt đầu phân công lại nhiệm vụ.

lương Xuyên nhìn về phía Lưu Vĩ Minh.

"Tôi không giúp anh tìm ra hung thủ, có phải tối nay anh sẽ còn đến nhà tôi nấu ăn chứ?"

"Cố vấn Lương, anh nói cái gì?"

Giản Hồng ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi.

"Không có gì." Lương Xuyên cười cười, hắn vốn không muốn ăn, nếu đến tối Lưu Vĩ Minh còn đến nhà hắn nấu ăn, sẽ thật khó khăn nếu hắn muốn ăn cái gì đó.

Đương nhiên, đây không phải lý do,

Bởi vì,

Có một số người, xác thật sẽ xuống địa ngục, mặc cho ngươi còn trẻ, mặc cho ngươi vẫn còn là vị thành niên.

Lương Xuyên ngồi xổm xuống bên người Lưu Vĩ Minh.

"Cố vấn Lương, chúng tôi lập tức phải mang thi thể về cục rồi." Một vị pháp y trơk lý ở bên cạnh nhắc nhở Lương Xuyên.

"Cho tôi một chút thời gian." Lương Xuyên nói.

"Được." Giản Hồng liếc mắt một cái qua vị trợ lý kia, ý bảo để tùy Lương Xuyên.

Lương Xuyên đặt tay lên trán Lưu Vĩ Minh,

Sau đó,

Lại chậm rãi nhắm mắt lại.

"Phanh!"

"Phanh!"

"Phanh!"

Lương Xuyên chỉ cảm thấy phần đầu của mình liên tục chịu đòn nghiêm trọng, hắn thiếu chút nữa đã mở mắt tỉnh lại, nhưng vẫn cố nén chịu tiếp tục nhắm mắt lại.

"Mày gan nhỉ, còn dám lừa lão tử, mật mã sai, đéo lấy được tiền, mày chán sống rồi hả!"

Ngay sau đó, lại là một chuỗi tay đấm chân đá.

"Đừng đánh, tôi cho các cậu tiền, tôi sẽ nói mật mã, chỉ cần các cậu bảo đảm không thương tổn chúng tôi."

"Yên tâm, chờ tụi tao chơi xong vợ của mày, lại lấy chút tiền tiêu vặt, hai người tụi mày chỉ cần không báo cảnh sát, tao sẽ xem như không có chuyện gì, có được không?"

Bóng tối, lần thứ hai hiện hữu,

Nhưng lúc này, khoảng cách rất ngắn.

"Đồ ăn xào xong rồi."

"Mẹ nó, mày xào cái đéo gì thế này, khó ăn muốn chết, sớm biết trực tiếp sấy khô cái đầu thịt này rồi ăn với giấm cho rồi."

"Tao không phải đầu bếp, mày yêu cầu cái gì."

"Hắn ta không phải đầu bếp sao, để hắn ta đến xào đi, cột tay hắn lại, mày cầm dao phay đứng bên cạnh hắn ta. Địt mẹ, mày đừng giả chết, có nghe không, tụi tao muốn ăn cơm, mày ngoan ngoãn làm cơm cho tốt, còn mày nhìn hắn cho tao, đừng con mẹ nó lơ mơ."

"Đã biết."

Một mảnh bóng tối, thỉnh thoảng lại có thanh âm phát ra, 

Lương Xuyên nghe được tiếng kêu rên thảm thiết của phụ nữ, hết đợt này đến đọt khác, liên tục trong một thời gian, rất dài rất dài, hơn nữa hắn còn cảm nhận được sự phẫn nộ mãnh liệt cùng khuất nhục.

Nếu đó là Gia Cát Lượng mà nói, ông ấy sẽ cảm thấy Lưu Vĩ Minh thực túng, nhìn chính vợ mình bị lăng nhục, đồng thời còn nấu ăn cho hung thủ.

Nhưng trên thực tế, Lưu Vĩ Minh vẫn luôn bị khống chế, anh ta nhẫn nhục chịu đựng, eấ có thể bởi vì hung thủ sẽ cho bọn họ con đường sống.

Lương Xuyên am hiểu tâm lý học, căn cứ vào những manh mối cùng "Di ngôn",  hắn bất đắc dĩ phát hiện, đám thanh niên này, thế nhưng không cần thầy dạy vẫn có thể hiểu thậm chí có thể nói là cơ duyên xảo hợp, chọn dùng một loại phương thức trong tâm lý học gọi là "Hướng dẫn từng bước các cách đối đãi người chết."

Cái này làm cho hai người vốn dĩ đã mất hết hy vọng sống, lại một lần nữa sống trở lại, ngay cả khi hai người không ở cùng phòng, người phụ nữ vẫn cam tâm chịu nhục, hầu hạ hung thủ để đổi lấy cơ hội sống sót của chồng mình, người chồng cũng như vậy, lựa chọn nấu ăn cho hung thủ để đổi lấy sự may mắn cho vợ mình.

Đương nhiên, người chồng vẫn có thể lựa chọn xé rách mặt nhau, chết thảm một chút, nhưng anh ta vẫn luôn khống chế, cũng luôn có người trông giữ, cho nên dù anh ta có xé rách da mặt cũng không có biện pháp đạt được cơ hội gì, thậm chí, một khi anh ta làm như vậy, có thể sẽ liên lụy đến vợ mình, nếu hung thủ đã giết một người, người thứ hai cũng khó có thể sống được.

Nhưng quan trọng nhất,

Khả năng cũng bởi vì hung thủ vẫn còn quá trẻ,

Cho nên hai người vẫn mang theo hy vọng ấy,

Đám thanh niên này,

Ngươi chơi đùa xong rồi, cũng cầm được tiền rồi, cơm cũng đã ăn,

Nên kết thúc rồi, đúng không?

Cho tới bây giờ, Lương Xuyên đều không phát hiện được tin tức giá trị nào,

Một cảm giác mệt mỏi đang đánh úp lại,

Đồng thời, Lương Xuyên cũng cảm giác được, những cảm xúc nội tâm của Lưu Vĩ Minh đang xâm nhập vào hắn, Lương Xuyên không thể không dừng lại và đọc chúng, bởi vì trước khi chết, cảm xúc của người chết rất cuồng loạn, phẫn nộ nên có thể sẽ làm cho tinh thần của Lương Xuyên sa sút.

Nhưng vào lúc này,

Lại truyền đến một giọng nói từ trong bóng tối:

"Quần tao có một cái lỗ."

"Tìm trong tủ hắn ta một cái quần rồi thay đi, trong tủ hắn có không ít quần áo."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro